Hắn bình tĩnh đón lấy đứa trẻ từ tay Chu Nhị Lang, mỉm cười với cậu rồi tiếp tục đi.
Nhị đệ và Nhị đệ muội cứ coi con trai như làm bằng giấy, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là căng thẳng hết sức. Nhưng Ngọc ca nhi đã hiểu chuyện, cậu biết thế nào là "chết". Căn bệnh này đã giày vò đứa trẻ đến mức chẳng còn thiết sống nữa rồi. Không ai biết cậu có thể sống được bao lâu, vậy hà cớ gì không để cậu được vui vẻ khi còn sống?
Chu Đại Lang dịu dàng xoa đầu đứa trẻ, trong lòng cảm thấy chua xót.
Chu Cẩm Ngọc bị ảnh hưởng bởi ký ức và cảm xúc của thân thể này, bất giác cũng vươn tay xoa đầu Chu Đại Lang. Chu Đại Lang mềm lòng như đậu hũ.
Chu Nhị Lang vì quá lo lắng nên phản ứng hơi thái quá, thấy hành động của đại ca thì hiểu rằng bản thân đã làm quá lên, điều đó không tốt cho con trẻ.
Chợt nhớ lại lúc nãy mình còn dạy Ngọc ca nhi phải điềm tĩnh, đừng bắt chước đại cô kêu la ầm ĩ, vậy mà mới đây chính mình lại cuống quýt lên trước. Nghĩ đến đây, mặt Chu Nhị Lang bất giác nóng bừng.
"Nhị cữu, sao cữu lại đỏ mặt vậy? Cữu cũng mệt như đệ đệ à?" Lan tỷ nhi lo lắng nhìn cữu cữu.
Chu Nhị Lang dịu dàng đáp: "Lan tỷ nhi của chúng ta thật chu đáo, biết quan tâm đến cữu cữu. Nhưng cữu cữu không mệt đâu, chỉ là trời nóng, cữu mặc nhiều quần áo quá thôi."
Phía trước, Chu Cẩm Ngọc khẽ cong khóe môi, rất có đạo đức mà không bật cười thành tiếng.
Dãy núi Đại Thanh trải dài hàng trăm dặm, từ những ngọn núi xa đến các dãy núi gần, địa hình hùng vĩ, vừa có những cây cổ thụ cao vυ't, lại có cả những bụi cây thấp và thảm hoa cỏ xanh mướt một vùng.
Chu Đại Lang rất quen thuộc với khu vực ngoại vi của dãy Đại Thanh. Còn về phần bên trong, hắn không thông thạo là vì nơi đó thuộc đất phong của quý tộc, mọi tài nguyên trong núi đều là tài sản của họ. Dân thường không có tư cách vào trong núi để săn bắn, đốn củi hay hái thuốc.
Hắn tìm một khu đất bằng phẳng, rộng rãi lại có bóng râm, rồi bảo Chu Nhị Lang dẫn hai đứa nhỏ đi bắt dế chơi.
Những việc như quỳ rạp xuống đất bắt dế mà mất đi vẻ đường hoàng, Chu Nhị Lang có đánh chết cũng không làm. Lan tỷ nhi thì đã lớn, cảm thấy hành động đó không phù hợp, nên nhảy nhót chạy đi hái hoa dại.
Chu Cẩm Ngọc từ nhỏ đã lớn lên trong thành, chưa từng trải nghiệm niềm vui tuổi thơ như thế này, nên rất hứng thú muốn thử. Cậu lần theo tiếng dế kêu, rón rén bước tới. Tiếng kêu ngày càng rõ ràng, trong đám cỏ, một con dế xanh biếc đang đậu trên lá, hăng say cất tiếng hát.
Chu Cẩm Ngọc nín thở, tim có chút hồi hộp.
Cậu cúi người, rướn thân xuống, hai tay thu lại, từ từ tiếp cận...
Bất ngờ! Một cú vồ thật mạnh!
Trượt mất.
Ồ, con bọ nhỏ này thật xảo quyệt!
Hôm nay nhất định phải bắt được một con mới được!
Chu Nhị Lang đứng bên cạnh quan sát, cảm thấy trẻ con thay đổi thật nhanh, mỗi ngày một khác. Lần trước về nhà, Ngọc ca nhi còn ủ rũ, không hứng thú với bất cứ thứ gì, chẳng muốn nói chuyện cũng chẳng thích cử động.
Bây giờ thì càng ngày càng hoạt bát, đôi mắt đen láy cũng sáng lên, trông càng nhìn càng thấy đáng yêu. Lần đầu tiên, Chu Nhị Lang cảm thấy trách nhiệm trên vai mình nặng nề đến thế.
"Bắt được rồi! Con bắt được rồi! — Cha, nhìn nè!"
Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi tuổi sinh lý hay không, mà Chu Cẩm Ngọc hơi phấn khích quá mức, vô thức khoe khoang, chờ mong được khen ngợi.
Chu Nhị Lang thật lòng muốn lớn tiếng khen con trai, nhưng lời đến miệng lại cảm thấy không ổn. Lời khen từ người cha là quý giá, không thể tùy tiện ban phát. Nếu dễ dàng cho đi, thì khi đứa trẻ thực sự cần đến sự công nhận của cha mình, nó sẽ chỉ coi đó như một lời an ủi mà thôi.
Nghĩ vậy, Chu Nhị Lang bước tới, vỗ nhẹ lên vai con trai: "Ngọc ca nhi, con thật may mắn, con dế này trông rất oai phong, giống như một vị tướng quân vậy. Cha sẽ giúp con đan một cái l*иg đựng dế, con có thể đi bắt thêm một con nữa cho chị được không?"