Hàn Nhã cười tươi rói: “Hồi em học lớp 12 ăn chực nhà cô bao nhiêu bữa, giờ phải đền bù chứ ạ.”
Tiêu Bích nghe vậy vừa cười vừa lắc đầu, bất đắc dĩ giúp học trò đặt đồ xuống, sau đó mời cô ngồi.
Trong phòng có hai người lớn tuổi đang nhặt rau, một nam một nữ. Khi thấy Hàn Nhã đến, cả hai có phần lúng túng chào hỏi. Tiêu Bích giới thiệu: “Đây là cậu mợ của Tiêu Tiêu, đến đây ăn Tết.”
Hàn Nhã vội nói: “Cháu chào hai bác, chúc hai bác năm mới vui vẻ ạ!”
“Chào cháu, chào cháu.” Hai người già hơi ngại ngùng, cầm rổ rau rút vào bếp, để lại phòng khách cho Tiêu Bích và Hàn Nhã.
Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông mặc tạp dề từ bếp bước ra. Ông trông khỏe khoắn, da dẻ hồng hào, giọng nói vang dội, cười vui vẻ chào Hàn Nhã sau đó vội vàng trở lại bếp tiếp tục nấu ăn.
Hàn Nhã bông đùa: “Cô Tiêu giỏi thật đấy, sao mà khiến được tổng giám đốc Sở phải vào bếp nấu ăn thế này? Đại gia mà cũng làm việc nhà cơ à?”
Trường cấp ba của Hàn Nhã là một trong ba trường trọng điểm của thành phố, nữ giáo viên ở đó phần lớn đều lấy chồng rất tốt. Hồi đó, có một cô giáo dạy tiếng Anh từng tức giận thốt lên trước lớp: “Nếu không phải vì lý tưởng làm giáo viên thì tôi cũng chẳng thèm tới đây chịu khổ đâu.” Tiêu Bích thuộc dạng người khiêm nhường, không phô trương, nhưng học trò thân thiết đều biết gia đình cô rất khá giả.
Tiêu Bích cười nói: “Ông ấy giờ cũng chẳng phải đại gia gì, chỉ ở nhà trông Tiêu Tiêu thôi.”
Hàn Nhã cười: “Giờ tổng giám đốc Sở có đủ nếp đủ tẻ, không cần phải tranh đấu nữa, còn sướиɠ hơn nhiều đại gia khác nhiều!”
Tiêu Bích pha trà, lấy bánh ra mời Hàn Nhã. Sau vài câu chuyện phiếm, hai người bắt đầu bàn vào chuyện chính. Hiện tại, Hàn Nhã là chuyên gia giáo dục, từng có thời gian nghiên cứu chuyên sâu về tâm lý và giáo dục trẻ em vượt trội. Nghe tin Hàn Nhã nghiên cứu lĩnh vực này, Tiêu Bích mới nhờ đến học trò cũ để xin lời khuyên.
Tiêu Bích tỏ vẻ lo lắng: “Sau khi sinh Tiêu Tiêu vài năm trước, cô lại quay lại trường giảng dạy, con bé chỉ quanh quẩn ở nhà với bố, cô cũng không để ý đến một số điểm bất thường của con bé…”
Hàn Nhã bật cười: “Cô nói thế thì ai cũng muốn để con mình ‘chỉ chơi bời’ với bố mà thành thiên tài như thế đố!”
Tiêu Bích thở dài, hạ giọng: “Thật ra cô chỉ mong con bé như những đứa nhỏ bình thường khác thôi. Em không biết đấy, ngày trước ông ấy nghiêm khắc với Tiêu Dật đến mức nào. Nếu Tiêu Tiêu thực sự có năng khiếu thì chắc chắn ông ấy sẽ bắt ép con bé học hành đến kiệt sức, chẳng khác gì Tiêu Dật ngày trước.”