Hà Hâm nhắc nhở: “Cậu có muốn gọi điện cho chú thím không? Cũng lâu rồi cậu chưa về mà, đúng không?”
Mấy năm nay, Sở Tiêu Dật bận rộn như con quay, dịp Tết cũng không có thời gian thảnh thơi, đến mức rất hiếm khi gọi điện cho bố mẹ. Đây là chuyện không thể khác được, lịch sinh hoạt của cả hai bên hoàn toàn khác biệt. Sở Tiêu Dật không phải đang trên máy bay thì cũng là đang trên đường ra sân bay, đến khi thực sự rảnh rỗi thì đã là hai ba giờ sáng, làm sao có thể gọi điện cho gia đình được?
Bố cậu, Sở Gia Đống, thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho cậu, nhưng hai người luôn không hợp chuyện, thường nói được đôi ba câu đã cúp máy. Mẹ cậu, Tiêu Bích, là giáo viên trung học, cũng bận rộn chẳng kém, nên Sở Tiêu Dật từ lâu đã quen với điều này.
Sở Tiêu Dật: “Đợi chương trình Tết xong rồi tính, dù sao cũng không xa, thiếu gì một cuộc gọi.”
Đã lâu không gặp bố mẹ, nhất thời cậu không biết phải nói gì trong cuộc gọi, thậm chí còn cảm thấy có chút thấp thỏm gần giống tâm trạng ngại ngùng khi về gần nhà.
Tại khu dân cư Ngự Dung Đài, Hàn Nhã nhìn thấy trà thất nhỏ tinh tế trong sân liền lập tức nhận ra đây là nhà của giáo viên trung học Tiêu Bích. Cô giáo Tiêu ngày trước đoan trang nhã nhặn, hòa nhã dễ gần, toát lên nét đẹp cổ điển của người phụ nữ phương Đông, rất được học sinh yêu mến trong trường. Hàn Nhã dù đã tốt nghiệp lâu nhưng trong lòng vẫn nhớ mãi về cô giáo Tiêu.
Tất nhiên, lý do khiến Hàn Nhã và mọi người ấn tượng sâu sắc về cô giáo Tiêu, một phần là vì con trai cô ấy đã trở thành một ngôi sao.
Khi học lớp 12, Hàn Nhã từng đến nhà cô giáo để học phụ đạo và đã gặp cậu bé Sở Tiêu Dật. Cô còn cùng cậu trò chuyện rất nhiều về các ca sĩ nổi tiếng lúc bấy giờ. Không ai ngờ rằng, poster của Sở Tiêu Dật giờ đây đã dán khắp các con phố, trở thành thần tượng mà biết bao cô gái trẻ say mê. Hàn Nhã mỗi lần xem tivi đều thấy Sở Tiêu Dật, từ gương mặt giống mẹ cậu ấy lại hồi tưởng về người giáo viên năm xưa.
Khu dân cư Ngự Dung Đài là một khu đô thị cao cấp nổi tiếng với cảnh quan đẹp và yên tĩnh, thật sự là một chốn yên bình giữa lòng thành phố. Nhà của Tiêu Bích nằm ở tầng một, có kèm một khu sân vườn rộng rãi, được chăm sóc rất khéo léo.
“Cô Tiêu, chúc mừng năm mới!”
Hàn Nhã vừa bước vào nhà đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ cô giáo. Tiêu Bích nhìn Hàn Nhã tay xách nách mang lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ liền trách yêu: “Đã bảo em đến chơi thôi mà, mang nhiều đồ như vậy làm gì?”