"Tôi nghĩ, cũng phải là người đẹp, các cậu mới có tâm tư này phải không?" Trương Bác Viễn tặc lưỡi hai tiếng: "Không ngờ đấy, các cậu lại có hứng thú với đàn ông."
Vốn dĩ là một câu nói có thể khiến người ta tức giận, nhưng An Kha vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh: "Vậy còn anh? Từ lúc nhìn thấy cậu ấy, anh cũng không ít lần chú ý đến cậu ấy phải không?"
Lần này, người im lặng lại là Trương Bác Viễn, một lúc lâu sau, anh ta cười nói: "Tô Miên... người mới này, e rằng đã nói tên thật cho chúng ta biết rồi."
An Kha không phủ nhận.
"Thôi được rồi, nghỉ ngơi đến đây thôi, chuẩn bị xuất phát nào."
Nghe thấy giọng nói của Trương Bác Viễn, Tô Miên cũng không xem bích họa nữa, quay lại chỗ để ba lô, lấy đồ lên.
"Vừa rồi xem bích họa, có cảm giác gì?" Tô Miên quay đầu lại, liền thấy Trương Bác Viễn đã đứng cạnh mình.
Tô Miên ngại ngùng cười: "Thật ra tôi cũng không hiểu lắm."
Cậu không phải là nhà nghiên cứu cổ mộ, chỉ có thể nhìn tranh đoán ý, chứ không thể nói ra ý nghĩa sâu xa hơn.
"Lát nữa trên đường đi, tôi sẽ kể cho cậu nghe."
Trong những tình huống nhất định, nghe lời và ngoan ngoãn lại là những đặc điểm cần thiết nhất, chỉ cần không gây thêm rắc rối, họ sẵn sàng mang theo một bình hoa đẹp như vậy.
Cho cậu ấy chút đãi ngộ đặc biệt, cũng là điều nên làm.
Tô Miên gật đầu, ánh mắt lại hướng về phía góc phòng, Dịch Ngôn Thời đã đứng dậy nhưng không đi qua đây. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, anh ta cũng nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau.
"Tiểu Miên, đi thôi." An Kha vỗ vai cậu, khiến cậu không thể tiếp tục nhìn Dịch Ngôn Thời. Quay đầu lại, cậu thấy Lưu Tề vẫn đang đề phòng nhìn về phía đó, tay luôn trong tư thế sẵn sàng rút súng.
Cậu cảm nhận được An Kha và Lưu Tề có thái độ không tốt với Dịch Ngôn Thời, liền khẽ hỏi: "Người đó có vấn đề gì sao?"
Từ khi Dịch Ngôn Thời xuất hiện, cậu đã có thể cảm nhận được An Kha và Lưu Tề đột nhiên căng thẳng. Nghe thấy câu hỏi của Tô Miên, An Kha nhìn cậu trước, sau đó mới lên tiếng:
"Vừa rồi, cậu không nhìn rõ dáng vẻ của chủ nhân ngôi mộ trong quan tài phải không?"
"Ừm, lúc tôi qua đó thì đã hơi mờ rồi." Tô Miên gật đầu đáp lại, nói thật, không được nhìn thấy dáng vẻ hoàn chỉnh nhất của thi thể, khiến cậu cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nhưng, chuyện này thì liên quan gì đến chuyện họ đang nói?
"Giờ cậu lại có thể nhìn thấy rồi đấy." An Kha hất hàm về phía người thanh niên đang đứng ở đằng xa.
"Khuôn mặt của anh ta, giống hệt như chủ nhân của ngôi mộ."
An Kha nói vậy khiến Tô Miên hơi sững người, bước chân cũng khựng lại một chút.
Tưởng cậu bị dọa sợ, An Kha liền an ủi: "Trương Bác Viễn có nhiệm vụ là phải gặp được chủ nhân của ngôi mộ, anh ta nhìn thấy người này mà hệ thống không nhắc nhở, vậy thì người này hẳn không phải là chủ nhân ngôi mộ, không cần phải sợ."
Anh ta an ủi Tô Miên như vậy, nhưng bản thân anh ta và Lưu Tề lại đề phòng đối phương như thế, rõ ràng là sợ Dịch Ngôn Thời có liên quan gì đó đến chủ nhân ngôi mộ. Hay nói đúng hơn, là có liên quan đến ngôi mộ này.