"Cái này các cậu yên tâm, nhiệm vụ của chúng tôi không có điều này." Trương Bác Viễn dường như cạn lời với trí tưởng tượng của An Kha.
"Đã muốn hợp tác, tôi cũng không giấu giếm các cậu, nhiệm vụ của tôi và Trần An Sinh chính là phải gặp được thi thể của chủ nhân ngôi mộ cổ này một lần. Vừa rồi khi tôi gặp các cậu, nhiệm vụ nhắc nhở tôi đã hoàn thành 1/2, vì vậy tôi có thể khẳng định, các cậu nhất định đã đến qua hầm mộ chính, gặp được chủ nhân ngôi mộ."
An Kha hiểu ý của Trương Bác Viễn, liền tiếp lời: "Chúng tôi dẫn các cậu đi gặp chủ nhân ngôi mộ, các cậu hoàn thành nhiệm vụ xong, lập tức giúp chúng tôi tìm lối ra."
"Không thành vấn đề."
Trương Bác Viễn và Trần An Sinh trước đó đã trải qua một trận chiến, nên định nghỉ ngơi một chút rồi mới tiếp tục hành động. Vốn dĩ Tô Miên đi theo An Kha và Lưu Tề đã nghỉ ngơi xong, bây giờ lại bị buộc phải nghỉ ngơi tiếp.
Năm người họ ngồi quây quần lại với nhau, duy chỉ có Dịch Ngôn Thời là ngồi một mình ở nơi khá xa. Trương Bác Viễn có gọi anh ta qua, nhưng anh ta không thèm để ý, nhắm mắt lại như đang nghỉ ngơi.
Trương Bác Viễn cũng không tức giận vì bị phớt lờ, quay người sang nói chuyện với Tô Miên vài câu, hỏi một số vấn đề liên quan đến hầm mộ chính. Ngoại trừ việc mình là từ trong quan tài chui ra, Tô Miên đều kể hết.
Dù sao An Kha và Lưu Tề cũng ở bên cạnh, không ngăn cản Tô Miên nói những điều này, tức là không có vấn đề gì.
Sau đó, Tô Miên như nghĩ ra điều gì đó, tò mò hỏi: "Các anh vừa nói nộp cho nhà nước... trò chơi này là đã thiết lập sẵn cả bối cảnh của nhà nước rồi sao?"
"Ừm, có thể nói là bối cảnh rất hoàn chỉnh. Tôi đoán là có liên quan đến số lượng người chơi, những thế giới nhỏ này... e rằng không phải là dùng một lần."
Nói đến đây, Trương Bác Viễn không nói tiếp nữa, đúng lúc cảm thấy ngồi lâu chân hơi mỏi, Tô Miên liền định đứng dậy đi lại.
Thấy Tô Miên rời đi, Trương Bác Viễn liền nhích lại gần An Kha hơn.
"Tôi không ngờ, các cậu lại có lòng tốt giúp người như vậy."
An Kha liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt chuyển sang Tô Miên đang đứng bên cạnh ngắm nhìn bức bích họa trên tường.
Hầm mộ này đèn đuốc sáng trưng, khiến cho làn da của cậu ửng hồng, đôi mắt lại đặc biệt sáng, khiến người ta nhìn thế nào cũng không thấy chán. Lúc này, nhìn dáng vẻ cậu chăm chú ngắm nhìn bức bích họa, lại toát lên một vẻ ngoan ngoãn.
Họ đã nhắc nhở Tô Miên không được tùy tiện đυ.ng vào đồ đạc trong hầm mộ, nên dù có xem bích họa, cậu cũng không đến quá gần, hơn nữa còn chắp tay sau lưng, đề phòng bản thân vì tò mò quá mà đưa tay ra chạm vào.
Hành động nhỏ này, thực sự có chút đáng yêu.
Họ không phải là không chú ý đến mái tóc dài của Tô Miên, chỉ là cảm thấy cậu hợp với tóc dài, mới là vừa vặn nhất.
Đi đến đây, họ cũng phát hiện ra Tô Miên không có thân thủ nhanh nhẹn, ưu điểm duy nhất, có lẽ chính là nghe lời và...