Khi cô cuối cùng cũng đứng trước cửa lớp, giáo viên chủ nhiệm đang diễn thuyết hùng hồn về việc tập trung ôn thi cấp 3.
Cô gõ cửa, nhỏ giọng nói: "Dạ chào cô."
Lý Kỳ Kỳ thật ra muốn giả vờ như mình không tồn tại, lén lút chuồn vào lớp.
Nhưng chỗ ngồi của cô lại ở giữa lớp, muốn vào mà không bị phát hiện là điều không thể.
Thành tích Lý Kỳ Kỳ cũng không tệ, chỉ muộn khoảng một phút. Giáo viên chủ nhiệm vốn tính tình nóng nảy liếc mắt nhìn, thấy là cô liền nói: "Vào đi."
Vừa bước vào lớp, cả lớp không hẹn mà cùng đồng thanh "Oa~" lên rất khoa trương.
Đúng là học sinh cấp 2, rất để ý nhau.
Họ nhận ra cô rõ ràng là xinh hơn rất nhiều, cả người đều khác hẳn.
Đúng vậy, cô đã thay bộ đồng phục rộng thùng thình, cắt tóc gọn gàng, vẽ lông mày, còn đổi kính mới.
Lý Kỳ Kỳ nào chịu nổi màn ồn ào như vậy.
Cô giả vờ bình tĩnh, cúi đầu trở về chỗ ngồi của mình.
Lý Kỳ Kỳ với tâm lý của người trưởng thành không nhịn được đỏ mặt, thật kém cỏi. Hình như cô đang dần bị đồng hóa, trở nên ấu trĩ.
Vu Lý đang giả vờ chăm chú đọc sách, nhưng ánh mắt lại tố cáo cậu đang len lén nhìn cô. Quả nhiên vẫn còn trẻ, diễn xuất rất kém.
Lý Kỳ Kỳ quyết định chủ động một chút, nếu không thì cái gọi là công lược sẽ còn xa vời vợi. Vu Lý đã lởn vởn trong ký ức của cô nhiều năm rồi, không thể để cậu ta đắc ý thêm nữa. Cô phải trực tiếp "gϊếŧ chết" cậu ta trong ký ức của mình.
Cô nghiêng đầu, hỏi: "Đồng phục mới của tớ đẹp không?"
"Có gì khác nhau à?" Không ngờ cô lại hỏi mình, Vu Lý ngẩn người, nghiêng đầu quay sang nhìn cô rồi lại không tự nhiên dời mắt đi, không nhìn cô nữa.
Vu Lý đã thành công bóp chết cuộc trò chuyện.
"..." Ngoài chửi thề, cô không còn gì để nói.
Tóc Lý Kỳ Kỳ vẫn là gội từ lúc trước khi đến, thơm phức. Cô không buộc tóc lên, trông rất mượt mà.
Cô vén tóc một cách điệu đà, rồi cảm thán từ tận đáy lòng — Mùa hè không buộc tóc thật sự rất nóng.
Lý Kỳ Kỳ rộng lượng quyết định không so đo với cậu ta.
"Tớ thấy đẹp mà, cậu xem hôm nay chúng ta đều mặc quần dài, thật trùng hợp."
Lý Kỳ Kỳ mỉm cười nhìn Vu Lý.
Vu Lý nhìn quần dài đồng phục của mình, rồi lại nhìn quần của Lý Kỳ Kỳ, thật lâu không nói nên lời.
Cậu hỏi: "Cậu đếm xem cả lớp có ai không mặc quần dài không?"
Đồng phục của trường có hai loại xuân hè và thu đông. Nhưng cơ bản tất cả học sinh đều mặc quần dài hàng ngày.
Cô cẩn thận quan sát cả lớp, thấy chỉ có hai bạn nam mặc quần đùi đồng phục.
Lý Kỳ Kỳ căng da đầu cố nói: “Cái đó thì khác."
Khác chỗ nào, cô không nói ra được. May mà Vu Lý không nói gì nữa, nếu không cô thật sự không biết phải nói đồng phục của họ khác với đồng phục của người khác như thế nào.
Giờ ra chơi, Khúc Đình Đình chạy đến nói chuyện với cô.
Khúc Đình Đình ngạc nhiên hỏi: "Lý Kỳ Kỳ! Hôm qua cậu lén lút giảm cân à? Lúc nãy cậu bước vào, tớ còn tưởng không phải cậu nữa!"
"Đúng đó, sao tớ thấy cậu gầy đi nhiều thế?" Trương Hiểu Tiêu ngồi bàn trước quay lại nói.
Giữa một đám con gái đen nhẻm, Trương Hiểu Tiêu không chỉ trắng sáng, mà còn rất dễ thương, đôi mắt to, cười lên còn có hai chiếc răng khểnh. Nhỏ nhắn xinh xắn, hoàn toàn khác với Lý Kỳ Kỳ tự nhận là cao to thô kệch.
Cô ấy chính là người năm đó đã đi sóng vai với Vu Lý.
Họ có thực sự ở bên nhau hay không thì Lý Kỳ Kỳ không biết, lúc đó cô chỉ nhớ cảm giác đau lòng và tự ti tràn ngập.
"Không có không có, chỉ là đổi kiểu tóc và kính thôi." Lý Kỳ Kỳ cười gượng.
Vì đây là trò chơi, cô tạm thời gạt bỏ cảm giác xấu hổ và tội lỗi này sang một bên.
Cô đã tổng kết lý do tại sao hai người đó lại nảy sinh tình cảm lúc cô không để ý. Khả năng cao là do sau giờ tự học buổi tối, họ thường ở lại học thêm một lúc.