Do kén ăn, cậu bé phát triển không tốt, người nhỏ con, gầy gò, đôi mắt sáng long lanh.
"Chị?" Cậu bé nhìn cô, không dám tin đây là chị gái mình.
Mẹ Lý Kỳ Kỳ nhìn mái tóc chỉ dài đến vai của cô, sững người, vô cùng ngạc nhiên.
"Con cắt tóc khi nào vậy? Ngắn quá, xấu chết đi được."
Mẹ Kỳ Kỳ từ trước đến nay không thích cô cắt tóc ngắn, bà lải nhải phê bình kiểu tóc mới của cô.
"Không phải con bị ốm sao? Khỏe rồi sao không đi học tiếp?"
Lúc cô thay giày, bà nhìn thấy đôi giày mới đặt cạnh tủ giày, hỏi: "Con còn mua giày mới nữa? Mua bao nhiêu tiền?"
Mẹ Kỳ Kỳ lải nhải như tụng kinh, giọng còn to. Thật ra bà cũng không phải là không muốn tiêu tiền cho cô, mà là nhà cũng không khá giả gì.
"Mẹ, mai đưa con đi cắt kính mới nhé, con nhìn bảng không được rõ." Lý Kỳ Kỳ vội vàng chuyển chủ đề.
Hiện tại cô đang đeo một cặp kính gọng đen dày, đeo được hai ba năm rồi, trông rất quê mùa.
Hơn nữa, độ cận của cô đã tăng lên rất nhiều do dùng máy tính quá nhiều.
"Sao không nói sớm?"
Mẹ Kỳ Kỳ đồng ý khá dễ dàng, chỉ là bà thắc mắc tại sao cô con gái vốn rất tiết kiệm lại đột nhiên mua nhiều đồ như vậy.
Chuyện cô con gái nói là bị say nắng về nhà vậy mà còn đi cắt tóc đã bị gạt sang một bên.
Học ở trường sáu ngày, hôm nay tan học về nhà, mẹ Kỳ Kỳ vẫn như mọi khi nấu rất nhiều món cho cô, toàn thịt cá, thơm ngon, hương vị rất hấp dẫn.
Nhà Lý Kỳ Kỳ trừ em trai ra, ai cũng béo.
Đều là ăn một miếng cơm một miếng thịt mà ra cả, nên ai cũng rất chắc nịch.
Cô quyết định chỉ ăn rau, không ăn cơm. Vì vậy, cô không xới cơm.
Mẹ cô gào lên bên tai: "Không ăn no thì làm sao giảm cân? Giảm cân không thể nhịn ăn!"
Lý Kỳ Kỳ bịt tai lại. Ăn nữa là cô thành heo con mất.
Thứ bảy, nhờ sự hỗ trợ tài chính của mẹ, Lý Kỳ Kỳ đã đổi được một cặp kính gọng mảnh tròn tròn.
Nhìn vào gương, Lý Kỳ Kỳ cuối cùng cũng thấy mình dễ nhìn hơn một chút, thậm chí còn muốn tự sướиɠ ba nghìn tấm.
Cô cầm điện thoại nắp gập lên, rồi lại lặng lẽ đặt xuống. Dùng điện thoại nắp gập để tự sướиɠ cũng được, nhưng không cần thiết.
Buổi tối, Lý Kỳ Kỳ đặc biệt tắm bằng sữa tắm thơm phức, mặc đồng phục vừa vặn, đi giày vải thời trang.
Tự tin tràn đầy, lúc này cô chính là một cô gái xinh đẹp!
Cô còn lén vẽ lông mày, thoa son dưỡng môi.
Lý Kỳ Kỳ bỗng nhiên cảm thấy hơi hoang mang và thở dài, tại sao lại có cảm giác như mình sắp ra trận vậy.
Nhiều năm trước, khi cô thực sự là học sinh lớp 9, mỗi lần trước khi đến trường, cô đều thoa sữa tắm thơm phức, sấy tóc cho thật mượt mà.
Đi đến lớp, cô sẽ giả vờ như vô tình ngồi xuống bên cạnh cậu ấy.
Năm đó cô rất thích Vu Lý.
Nếu không thì sau mỗi ngày cuối tuần, cô cũng chẳng mong chờ Vu Lý ngồi bên cạnh nói chuyện với mình. Hy vọng cậu ấy có thể phát hiện ra tất cả tâm tư nhỏ bé của cô.
Cô thật sự... vừa tự ti vừa cố chấp.
Trên đường đến trường, Lý Kỳ Kỳ chủ động lên tiếng: "Mẹ... cái đó, tiền ăn tuần này..."
Mẹ Kỳ Kỳ lấy 120 đồng từ trong ví ra: "Đủ chưa?"
Lý Kỳ Kỳ: "..." Thực sự là một đêm trở về trước giải phóng.
"Con nghe nói Khúc Đình Đình mỗi tuần được 150 đồng lận."
Mẹ Kỳ Kỳ biết Khúc Đình Đình, trước đây lúc họp phụ huynh, hai bà mẹ nói chuyện phiếm, phát hiện ra là đồng hương.
Bà liếc nhìn Lý Kỳ Kỳ: "Nhà chúng ta không có thói so bì, đừng có so bì đấy nhé?"
"Vâng..." Không xin được tiền, ngược lại còn bị mắng một trận.
Nhưng mà muốn đẹp thì không thể không có tiền.
Cô chỉ có thể tiết kiệm bằng cách ăn ít đi, hoặc tìm cách kiếm tiền khác.
Lý Kỳ Kỳ còn đến muộn.
Cô leo cầu thang quá chậm, chậm đến mức như đang đi chịu chết.
Leo cầu thang là một trong những việc khổ sở nhất trong đời Lý Kỳ Kỳ. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, cô rất ít khi leo cầu thang.