“Kỳ thật cho dù là ly hôn, cũng không sao, anh sẽ theo đuổi em lần nữa, ly hôn rồi thì vẫn có thể tái hôn.”
Không có người mở miệng, Tiêu Cánh nhắm mắt lại xoa mày, cũng không lên tiếng, tất cả mọi người nín thở ngưng thần.
Mạn Lệ đạp Tần Cửu Phóng một cước.
Tần Cửu Phóng mãnh đứng dậy đóng cửa lại. Kéo kéo tay Tiêu Cánh, quỳ một gối xuống nói:
“Một cơ hội cuối cùng, Tiêu Cánh, xin em cho anh cơ hội để anh chăm sóc em.”
Tiêu Cánh yên lặng mười phút, Tần Cửu Phóng liền quỳ một gối tại nơi đó đúng mười phút, Tiêu Cánh khẽ cắn môi, nắm chặt nắm chặt nắm tay, nhìn ánh mắt hy vọng của mọi người, nhìn Tần Cửu Phóng đang quỳ gối bên chân mình.
“Một lần cuối cùng, nể tình ba mẹ cùng hai vị lãnh đạo, một lần cuối cùng, nếu anh còn như vậy, cho dù anh mang tro cốt của ông nội tới trước mặt em, cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
Ai ya!
Mọi người tựa như trúng số độc đắc.
Mạn Lệ hai tay tạo thành chữ thập, thật cảm tạ ông trời.
Tần Thanh vỗ vai Tần Cửu Phóng.
“Có cơ hội thì phải biểu hiện cho thật tốt.”
Bạch Mai có chút đau lòng, cũng cao hứng cho Tần Cửu Phóng.
Tần Cửu Phóng đứng lên, cả người tràn ngập nhiệt tình.
Chỉ cần kéo dài thời gian, hắn tự tin có bản lĩnh bắt lấy trái tim Tiêu Cánh. Tuyệt đối có thể khiến cho Tiêu Cánh cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của mình dành cho em ấy. Hắn sẽ chung thuỷ yêu một mình Tiêu Cánh, chờ cho công ty ổn định, công việc ổn định, hắn phấn đấu đạt tới vị trí cao hơn nữa, hai người liền có thể nhàn tản sống bên nhau.
Theo đuổi đơn giản vậy sao? Tiêu Cánh cười thầm, được, Tần Cửu Phóng anh theo đuổi em thử đi.
Tần Cửu Phóng tay to vung lên, mời mọi người ăn cơm.
Hai vị lãnh đạo cùng nhóm cha mẹ rốt cục có thể thở ra một hơi yên tâm ăn cơm, mọi người vui vẻ đi ra ngoài.
Tiêu Cánh trong lúc mọi người không để ý tới, lộ ra một nụ cười toan tính. Mọi thứ đều đang đi đúng như dự định của anh.
Tiêu Cánh đi ở cuối cùng, đến gần Thiếu tướng Lưu Chủ nhiệm Cố.
“Nhị vị lãnh đạo, lần sau nếu còn xảy ra việc tương tự, thỉnh nhị vị lãnh đạo không cần nhúng tay vào nữa. Hãy để chúng tôi tự giải quyết, để chúng tôi cứ như vậy mà ly hôn.”
Thanh âm này không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho Tần Cửu Phóng nghe thấy, Tần Cửu Phóng rụt cổ quay đầu lại nhìn lãnh đạo của mình.
“Cửu Phóng, chúng tôi giúp cậu tranh thủ thời gian , nếu cậu không biểu hiện cho tốt, khiến Tiêu Cánh thất vọng, cho dù đây có là quân hôn đi nữa, chúng tôi cũng không thể can thiệp được nữa. Tiêu Cánh, đến lúc đó, chúng tôi tôn trọng lựa chọn của cậu.”
Tiêu Cánh nhìn Tần Cửu Phóng nở nụ cười quỷ dị.
“Nghe chưa.”
“Anh nhất định sẽ đối xử tốt với em. Quân nhân không bao giờ nói dối.”
Tần Cửu Phóng vỗ ngực cam đoan, nhanh chóng kéo hai vị lãnh đạo từ bên người Tiêu Cánh lôi đi, không để cho bọn họ nói chuyện với nhau nữa, chỗ dựa cuối cùng của hắn cũng về phe của Tiêu Cánh mất rồi, cũng không biết sau này phải dựa vào ai. Thật là đau tim mà.