Thập tứ hoàng tử biết thê tử đang nghĩ gì, để mặc nàng ấy sờ một lúc, nắm lấy tay nàng ấy: "Ta không bị sốt, nàng có phải thấy ta bị điên rồi không, nhưng ta thật sự không bị điên, ta thật sự nghe thấy những lời đó."
Thập tứ hoàng tử phi hiểu rõ tính cách phu quân, nhưng nàng ấy vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận: "Phu quân, trước tiên không nói đến nam tử thần bí kia là người hay ma quỷ, chỉ nói Vân nhi, muội ấy trước giờ đối xử tốt với ta, tại sao lại hãm hại ta? Chuyện này quá hoang đường."
"Đúng vậy, ta cũng thấy hoang đường." Thập tứ hoàng tử gật đầu phụ họa: "Nhưng ta cứ cảm thấy nam nhân đó nói là thật. Lúc đó ta sợ hãi, cũng không kịp đến Phượng Nghi Cung, gặp bệ hạ cũng không kịp chào hỏi, chỉ muốn chạy về nhà. Trên đường đi lòng ta cứ như bị lửa đốt, ta sợ ta về muộn một bước, nàng và con..."
Nói đến đây, Thập tứ hoàng tử không dám nói tiếp, lại đưa tay ôm thê tử vào lòng: "Vi Nhi, ta thật sự rất sợ."
Thập tứ hoàng tử phi vỗ về lưng phu quân: "Đừng sợ, không phải là không sao rồi sao. Nhưng nam tử kia nói, cuối cùng chàng xuất gia?"
Thập tứ hoàng tử gật đầu, vô cùng tủi thân: "Nếu nàng không còn, ta sống một mình còn có ý nghĩa gì nữa?"
Tuy chuyện này chưa xảy ra, nhưng Thập tứ hoàng tử phi nghe vậy, trong lòng vẫn rất cảm động, lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Hai phu thê im lặng ôm nhau một lúc, mới tách ra, Thập tứ hoàng tử phi hỏi: "Vậy tiếp theo, phải làm sao?"
Sắc mặt Thập tứ hoàng tử lạnh lùng: "Chuyện này ta nhất định phải điều tra rõ ràng, xem rốt cuộc nàng ta vì sao lại muốn hãm hại nàng và hài tử."
Thập tứ hoàng tử phi lo lắng nói: "Chuyện còn chưa xảy ra, cho dù Vân nhi có ý định hãm hại ta, muội ấy cũng tuyệt đối không thừa nhận."
Âm mưu hãm hại hoàng thất là tội chết. Nếu không có chứng cứ, chẳng ai dễ dàng thừa nhận chuyện này.
Thập tứ hoàng tử vỗ tay thê tử: "Yên tâm, giao cho ta."
Thập tứ hoàng tử phi nhìn thấy tia tàn nhẫn trong mắt hắn ta, có chút lo lắng: "Phu quân, Vân nhi từ nhỏ đã ở bên cạnh ta, ta vẫn cảm thấy muội ấy sẽ không đối xử với ta như vậy. Khi chàng hỏi, đừng dọa muội ấy. Hơn nữa, lời của nam tử kia còn chưa biết là thật hay giả, đừng oan uổng cho muội ấy."
Thập tứ hoàng tử hiểu tâm trạng của nàng ấy, nhưng sự an nguy của thê nhi không cho phép hắn ta mềm lòng, hắn ta vỗ về tay thê tử: "Nàng yên tâm, ta chỉ đi hỏi thôi, cùng lắm là dọa nàng ta một chút, tuyệt đối sẽ không động đến một sợi tóc của nàng ta."
Thập tứ hoàng tử phi lúc này mới yên tâm.
Thập tứ hoàng tử liền đến căn phòng giam giữ Ngụy Vân, vừa vào cửa, liền lạnh lùng phân phó: "Treo nàng ta lên cho ta, dắt chó vào."
...
Rất nhanh, trong phòng truyền đến tiếng chó sủa, còn có tiếng hét thất thanh của nữ tử.
Chỉ chốc lát sau, Thập tứ hoàng tử đi ra, sắc mặt âm trầm, chắp tay đứng ở hành lang.
Đằng sau hắn ta, Đông Lai dắt chó ra, giao chó cho người hầu rồi đi đến bên cạnh Thập tứ hoàng tử hỏi: "Điện hạ, xử lý Ngụy Vân như thế nào?"
Thập tứ hoàng tử nhíu mày vẻ mặt chán ghét: "Trói lại, ngươi tự mình đưa về Ngụy gia, nói chuyện này cho Ngụy đại nhân, để ông ta tự xử lý."
Đông Lai: "Vâng."
Thập tứ hoàng tử: "Ngoài ra, nói với Ngụy đại nhân, trong vòng ba ngày, ta muốn biết ai là kẻ đứng sau xúi giục."
Đông Lai kinh ngạc: "Còn có kẻ đứng sau?"
Thập tứ hoàng tử cười lạnh: "Chuyện này chắc chắn sẽ không đơn giản như lời nàng ta nói. Ta luôn cảm thấy, nàng ta chỉ là một quân cờ ngu ngốc mà thôi."
Đông Lai nghiêm nghị đáp vâng, vẫy tay gọi hai thị vệ đến, dẫn họ vào trong, thả Ngụy Vân đã ngất xỉu xuống, trói tay chân ả lại khiêng đi, ném lên xe ngựa đưa đến Ngụy phủ.
Thập tứ hoàng tử phi đang đợi đến sốt ruột, thấy Thập tứ hoàng tử trở về, nàng ấy bước đến, nhìn khuôn mặt u ám của Thập tứ hoàng tử, trong lòng chùng xuống: "Vân nhi thật sự muốn hãm hại ta sao?"
Thập tứ hoàng tử đỡ lấy thê tử, gật đầu: "Phải."
Thập tứ hoàng tử phi cực kỳ kinh ngạc, cảm thấy khó hiểu: "Muội ấy vì cái gì?"
Thập tứ hoàng tử lộ vẻ chán ghét: "Vi Nhi, ta nói rồi nàng không được tức giận."