Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Trong Văn Quyền Mưu

Chương 14

Cậu bé quay sang nhìn đại ca, thấy đại ca Thẩm Vi Yến đang dùng ánh mắt cảnh cáo mình, cậu bé vội vàng nói thầm bằng khẩu hình: "Đệ sợ mẫu phi và phụ vương đánh nhau."

"Đệ là mong phụ vương mẫu phi đánh nhau để đệ hóng hớt chứ gì." Thẩm Vi Yến lặng lẽ đáp lại, trừng mắt nhìn đệ đệ, ra hiệu cậu bé nằm yên.

Trên giường, Thái tử phi gối đầu lên cánh tay Thái tử, bề ngoài trông thì nằm yên lặng, nhưng tay lại véo mạnh vào cánh tay Thái tử.

Thái tử đau, ghé sát tai nàng nói nhỏ: "Thanh Hà, oan cho ta quá, ta thề, ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện đê tiện như vậy."

Thái tử phi lại véo thêm một cái: "Ta biết, nhưng ta nghe vẫn thấy khó chịu."

Thái tử: "..."

Thẩm Tri Nặc ngồi dậy, mới nhớ ra không được làm ồn ca ca tỷ tỷ, quay đầu nhìn trái nhìn phải, thấy ca ca tỷ tỷ đều ngủ say, bé liền chậm rãi nằm xuống, còn ôm tay tỷ tỷ nhẹ nhàng đặt lên người mình, kéo chăn nhỏ đắp kín bụng.

Sau đó mới nhấn mạnh: [Phụ thân ta tuyệt đối không thể làm ra chuyện có lỗi với mẫu phi ta, cún con ngươi xem lại đi, có phải nhìn nhầm không.]

Hệ thống xác nhận lại một lần, [Tiểu chủ nhân, A Thống không nhìn nhầm, tóm tắt cốt truyện rõ ràng viết như vậy.]

Thẩm Tri Nặc: [Vậy ta biết rồi, chắc chắn có người hãm hại phụ thân ta, cún con, ngươi giúp ta tra xem, xem rốt cuộc phi tử đó là ai, chúng ta sẽ lần theo dấu vết.]

"Chắc chắn là vậy, nữ nhi đúng là hiểu ta." Thái tử trong lòng kích động, ghé sát tai thê tử nói: "Thanh Hà, nàng xem, ngay cả Nặc Nhi nhà chúng ta cũng biết chuyện này không đơn giản."

Thái tử phi không nhịn được cười, nhẹ nhàng vỗ cánh tay Thái tử: "Ta biết."

Thấy thê tử không truy cứu chuyện vu oan kia nữa, Thái tử thở phào nhẹ nhõm, hôn lên tóc mai nàng, nhân cơ hội bày tỏ lòng trung thành: "Thanh Hà, cả đời này ta chỉ sống với nàng, mãi mãi sẽ không có nữ nhân khác."

Lão phu lão thê rồi, nhưng mỗi khi Thái tử nói những lời yêu thương này, trong lòng Thái tử phi vẫn cảm thấy ngọt ngào, nàng đưa tay che miệng hắn, khẽ trách: "Đừng nói nữa, bọn trẻ còn ở đây."

Nghe ra ý cười trong giọng nói của Thái tử phi, Thái tử cũng cười, nằm xuống cạnh nàng, im lặng lắng nghe.

Hệ thống liền cẩn thận tra xét, nhưng tra mãi cũng không tìm được thông tin hữu ích nào, [Tiểu chủ nhân, chỉ có thể thấy là một phi tử trẻ đẹp được lão Hoàng đế sủng ái trong khoảng thời gian đó, những thông tin khác đều không biết.]

Thẩm Tri Nặc thở dài trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó: [Hậu cung của hoàng tổ phụ có nhiều phi tử trẻ đẹp như vậy, ta phải làm sao mới biết được rốt cuộc là ai?]

Hệ thống hiến kế: [Tiểu chủ nhân, nếu người thật sự muốn biết, vậy làm như thế này đi, khi nào người đến hậu cung dạo chơi, ta quét qua từng phi tử một là có thể tra ra được.]

Mắt Thẩm Tri Nặc sáng lên: [Ý kiến hay, vậy cứ làm như vậy đi.]

Nghe vậy, Thái tử và Thái tử phi nhìn nhau, đều cảm thấy lo lắng.

Hôm nay họ vừa mới bàn bạc, tạm thời không cho Nặc Nhi tiếp xúc với người ngoài, vốn đã định trong thời gian ngắn không cho bé ra khỏi Đông Cung, cũng không cho bất kỳ ai vào Đông Cung.

Nhưng Nặc Nhi là đứa trẻ hiếu động, trước đây rất thích ra ngoài chơi, nếu đột nhiên không cho bé ra ngoài, phải giải thích với bé thế nào đây?