Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Trong Văn Quyền Mưu

Chương 13

Hệ thống đáp: [Tóm tắt chỉ nói Thái tử trán chảy máu, loạng choạng rời đi, cụ thể bị thương như thế nào thì không nói rõ.]

Thẩm Tri Nặc tức giận nắm chặt hai tay nhỏ, bụng phập phồng: [Lão Hoàng đế, dám đánh phụ vương ta, từ nay ta không thích ông ta nữa.]

Văn Anh quận chúa vẫn luôn im lặng lắng nghe giả vờ vô ý ôm chặt muội muội hơn. Trong lòng thầm nghĩ, từ hôm nay trở đi, cô bé cũng không thích hoàng tổ phụ nữa.

Thẩm Vi Thanh đang giả vờ ngủ tức giận suýt chút nữa nhảy dựng lên, chân vừa động, đã bị Thẩm Vi Yến bên cạnh kịp thời giữ lại, bịt miệng cậu bé lại.

Thẩm Tri Nặc tức giận một lúc, lại hỏi: [Từ sau chuyện này, lão Hoàng đế liền nghi ngờ phụ vương ta sao?]

Hệ thống: [Đúng vậy, sau đó, giữa hai phụ tử nảy sinh hiềm khích, lúc chuyện này xảy ra, trong điện còn có không ít cung nữ thái giám, chẳng mấy chốc đã bị các hoàng tử hoàng tôn khác có dã tâm biết được.]

[Những người đó vốn luôn chờ cơ hội, nay thấy thời cơ tới, họ liền tận dụng triệt để. Có người nói lời gièm pha với lão Hoàng đế, có người kích động các đại thần trong triều dùng đủ loại tội danh vu oan hãm hại Thái tử. Tóm lại, họ không từ thủ đoạn nào, đều nhân cơ hội này đạp Thái tử một cái, lão Hoàng đế ngày càng nhìn Thái tử càng không vừa mắt.]

Thái tử khẽ thở dài. Chúng khẩu thước kim, tích huỷ tiêu cốt*.

*ý là: Lời đồn đại nhiều đến mức có thể nung chảy vàng, những lời phỉ báng tích tụ đủ sẽ hủy hoại cả một đời người.

Thẩm Tri Nặc hỏi dồn: [Vậy cuối cùng là chuyện gì khiến phụ vương ta bị phế truất ngôi vị Thái tử?]

Hệ thống: [Chuyện này nói ra có chút khó xử, tiểu chủ nhân, người chắc chắn muốn nghe chứ?]

Thẩm Tri Nặc sốt ruột đạp đạp chân nhỏ: [Đương nhiên muốn nghe, cún con ngươi mau nói đi.]

Hệ thống: [Tóm tắt cốt truyện nói rằng, trong một buổi tiệc rượu trong cung, phụ vương người say rượu, ra ngoài hóng gió, đã sàm sỡ một phi tử mới được lão Hoàng đế sủng ái.]

Lần này Thẩm Tri Nặc không nằm yên được nữa, xoay người tròn vo ngồi dậy, giọng nói non nớt vô cùng kiên định: [Không thể nào, phụ vương ta là phụ thân tốt nhất thiên hạ, không thể làm ra chuyện như vậy.]

Phụ vương và mẫu phi từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, hai người thành hôn hai mươi năm, tình cảm rất tốt.

Phụ vương thân là Thái tử, nhưng từ đầu đến cuối chỉ cưới một mình mẫu phi, sinh ra bốn huynh muội họ.

Hoàng tổ phụ từng vài lần nhắc nhở phụ vương nên nạp thêm vài trắc phi, để khai chi tán diệp cho hoàng gia, nhưng phụ vương lại làm như không nghe thấy.

Nhiều năm như vậy, nếu phụ vương có ý này, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các đã chen chúc vào Đông Cung rồi.

Nhưng người vẫn luôn chung thủy với một mình mẫu phi, những nữ nhân khác ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.

Bây giờ phụ vương đã lớn tuổi như vậy rồi, sao có thể làm ra chuyện khiến mẫu thân đau lòng được?

Hơn nữa, phụ vương luôn cung kính hiếu thuận hoàng tổ phụ, cũng giữ lễ với các nương nương trong hậu cung, sao có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo đi sàm sỡ phi tử của hoàng tổ phụ?

Văn Anh quận chúa dù rất chấn động khi nghe thấy tin này, nhưng cô bé nằm cạnh muội muội gần nhất, không dám động đậy. Cô bé cũng cảm thấy lời muội muội nói rất đúng.

Thẩm Vi Thanh thật sự nhịn không được nữa, ngồi bật dậy như ma, vươn cổ nhìn về phía mép giường, thấy phụ mẫu đều nằm im, cậu bé không cam lòng lại nhìn thêm hai lần, cảm thấy đại ca đang kéo áo mình, mới vội vàng nằm xuống.