Sau Khi Bị Vai Ác Đẹp - Mạnh - Thảm Nhắm Tới

Quyển 1 - Chương 5: Bị người đứng đầu hào môn nhắm tới

Chó độc thân hàng thật giá thật Nguyên Phi Tinh hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã bị Hạ Nghiêu kéo ra. Hạ Nghiêu giao người cho trợ lý, trầm giọng nói: “Đưa cậu ta đi rửa ruột.”

“Vâng thưa Hạ tổng.” Trợ lý đỡ Tô Thần Ngọc, vòng qua hai người họ đi tới chiếc xe của Hạ Nghiêu ở góc đối diện, tài xế vẫn đang chờ ở đó.

Hạ Nghiêu không định trở về cùng họ, anh duỗi tay cầm lấy chìa khoá xe trong tay Nguyên Phi Tinh rồi ngồi vào ghế lái.

Nguyên Phi Tinh bực mình, cậu tới để giúp Hạ Nghiêu cứu vợ, đối phương không biết ơn thì thôi, còn bày vẻ mặt như trứng thối đó nữa. Cậu vừa càu nhàu vừa mở cửa ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, ngoan ngoãn đặt tay lên đùi.

Hai người không nói gì với nhau, lúc xe đi vào hầm tối, ánh sáng từ màn hình chiếu vào gương mặt lạnh lùng của Hạ Nghiêu làm anh càng thêm đáng sợ.

Nguyên Phi Tinh: [Tuy không biết tại sao anh ấy tức giận nhưng tôi thấy lo quá.]

Hệ thống: [Đừng nói như thế với anh cậu.]

Nguyên Phi Tinh: [Tại sao?]

Hệ thống: [Không nói cậu biết hì hì.]

Nguyên Phi Tinh: [...]

Bầu không khí trầm mặc vẫn tiếp diễn cho đến khi Hạ Nghiêu đậu xe vào trong hầm xe.

Nguyên Phi Tinh định cởi dây an toàn nhưng bị Hạ Nghiêu đè tay lại, cậu hơi bực mình nhướng mi nhìn đối phương. Ngay sau đó Hạ Nghiêu nghiêng người lại gần tháo dây giúp cậu. Mũi anh đưa lại gần gáy cậu ngửi ngửi rồi lại chần chừ gần môi cậu lúc lâu.

Hơi thở lành lạnh phà vào má làm trái tim Nguyên Phi Tinh đập thình thịch, gương mặt lạnh lùng gần trong gang tấc như thế còn hấp dẫn hơn cả vẻ hiền hoà lễ độ ngày thường nữa.

Nguyên Phi Tinh đẩy anh ra: “Anh, có chuyện gì vậy?”

Hạ Nghiêu không nhúc nhích, một cơn sóng ngầm dâng trào trong con ngươi đen nhánh, một lát sau anh mới trầm giọng nói: “Không uống rượu?”

Nguyên Phi Tinh thở phào, lắc đầu nói: “Không, em chỉ tới đón bạn thôi.”

Nguyên Phi Tinh: [Thì ra là con trai lo tôi lái xe khi đang say rượu.]

Hệ thống: Khả năng nghe hiểu của ký chủ khác hẳn người thường, tôi và cậu ta không hợp nhau chút nào.

Hạ Nghiêu rủ mắt, sau đó thả tay cậu ra, xoay người mở cửa xe. Nguyên Phi Tinh như được hồi sinh, lập tức mở cửa xe đi theo.

Nguyên Phi Tinh đi theo sát phía sau Hạ Nghiêu như cái đuôi nhỏ, giải thích: “Anh, em không uống rượu, uống rượu không được lái xe, lái xe không được uống rượu!” Chợt quên mất nửa câu sau, cậu tạm dừng một lát rồi tiếp tục hô: “Lái xe không đúng luật, nước mắt người thân rơi, em biết mà, chắc chắn em sẽ không lái xe khi say đâu!”

Thấy Hạ Nghiêu vẫn ngó lơ mình, cậu đành tiếp tục làm công việc bà mối của mình: “Người kia là bạn tốt của em, cậu ấy gọi em nói mình bị chuốc rượu, em sợ có chuyện nên mới tới đó đón người…”

Không đợi cậu nói đến phần chính, Hạ Nghiêu đột nhiên dừng chân.

Nguyên Phi Tinh lập tức va vào phần lưng dày rộng của đối phương, miếng đệm mũi của chiếc mắt kính chọc vào khoé mặt cậu, Nguyên Phi Tinh than đau, nước mắt trào ra ngoài.

Hạ Nghiêu nghe thấy tiếng em trai kêu rên vội vàng xoay người lại xem, ngón tay thon dài đẩy bàn tay đang dụi mắt hùng hục ra.

“Chọc vào mắt rồi à?” Hạ Nghiêu vừa tháo mắt kính gọng vàng xuống vừa nâng cằm Nguyên Phi Tinh lên.

“Không, trúng khoé mắt thôi.” Hai mắt tuôn lệ, tầm mắt Nguyên Phi Tinh trở nên mơ hồ nhìn thấy Hạ Nghiêu vứt mắt kính của mình xuống đất, lòng đau xót vô cùng.

Nguyên Phi Tinh: [Má ơi! Năm ngàn đấy! Cõi lòng tan nát huhu…]

Hệ thống: [Cậu cũng đâu cần, nghĩ thoáng ra. Cho Hạ Nghiêu sờ mấy cái có khi được mấy chục ngàn luôn đấy.]

Nguyên Phi Tinh: [...]

Hạ Nghiêu nâng cằm cậu lên, ghé sát mặt vào để kiểm tra hai bên khoé mắt cho cậu.

Hàng mi mảnh dài bị nước mắt thấm ướt, hai mắt đỏ hồng đang chớp liên tục vì khó chịu, phía đuôi mắt đọng nước mắt. Nhìn thấy dáng vẻ này của em trai, cơn giận của Hạ Nghiêu dịu lại.

Con người hẹp dài rủ xuống, ánh mắt thâm trầm nhanh chóng lướt qua đôi môi căng mọng với độ cong hoàn hảo và màu sắc hồng hào, môi dưới còn có dấu răng do NTP tự cắn mà thành…

Khi hai đôi mắt giao nhau, sự bất thường của Hạ Nghiêu đã biến mất. Lòng bàn tay đang nắm cằm cậu điều chỉnh góc độ để kiểm tra một lúc lâu, sau đó lạnh nhạt nói: “Không bị thương, bây giờ còn đau không?”

Nguyên Phi Tinh lắc đầu, còn định dùng tay dụi mắt: “Không đau nhưng mà khó chịu lắm, hình như là lông mi dính vào rồi.”

Hạ Nghiêu khẽ thở dài, kéo tay Nguyên Phi Tinh đi vào thang máy.

Vài phút sau, Hạ Nghiêu cầm theo hòm thuốc dẫn cậu vào phòng. Anh vừa bảo cậu nằm lên giường vừa lục tìm nước mắt nhân tạo.

Phòng Hạ Nghiêu đơn giản sạch sẽ, gam màu lạnh hiện đại, cực kỳ hợp với hình tượng của anh.

Nguyên Phi Tinh ngoan ngoãn nằm xuống, vì áo khoác tây trang hơi cứng nên cậu cởi ra, chỉ để lại chiếc áo sơ mi sọc xám trên người.

Nhắm mắt được một lúc, cậu cảm giác được ngón tay ấm áp của Hạ Nghiêu đang nhẹ nhàng vuốt ve mắt mình, giọng nói anh đã dịu dàng trở lại: “Mắt trái hay mắt phải dính lông mi?”

Nguyên Phi Tinh chỉ tay ra hiệu, sau đó mắt trái bị anh mở căng ra, nước mắt nhân tạo được nhỏ xuống để làm sạch mắt.

Mắt Nguyên Phi Tinh không quá nhạy cảm, cộng với sự dịu dàng của Hạ Nghiêu, mắt cậu dần trở nên thoải mái hơn. Chỉ lát sau, cậu chớp chớp mắt nói: “Hình như hết rồi.”

Hạ Nghiêu khẽ đáp, lấy mấy chiếc khăn lông phủ lên mặt cậu: “Tự lau đi.” Nói xong anh quay người rời đi, hai mắt Nguyên Phi Tinh bị che lại nên không nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của anh.

Trong phòng tắm, Hạ Nghiêu mở to vòi nước để dập tắt lửa dục và tình yêu mãnh liệt vốn không nên tồn tại trong lòng.

Lúc Hạ Nghiêu quấn khăn tắm bước ra, Nguyên Phi Tinh vẫn nằm trên giường, anh tiến lại gần xốc khăn lại phát hiện cậu đã ngủ rồi, cái miệng nhỏ hơi chu lên giống hồi còn nhỏ y đúc.

Từ nhỏ em trai đã xinh đẹp ngoan ngoãn, kiếp trước anh cực kỳ hận Nguyên Nhã Lam vì cho rằng bà ấy đã dồn mẹ mình vào chỗ chết, thế nên cũng ghét lây sang Nguyên Phi Tinh.

Anh không biết tại sao mình lại được sống lại, lúc anh mở mắt ra lần nữa là ngày Nguyên Gia ra đời. Lúc đó anh vẫn là con trai trưởng nhà họ Hạ với đầy đủ tay chân, tuy đã mất đi sự che chở của mẹ nhưng vẫn chưa bị ba mình ghét bỏ.

Anh biết sau khi ba mình hồi phục lại sau cái chết của Nguyên Nhã Lam, ông ta sẽ bắt đầu cưng chiều Nguyên Gia. Anh chỉ cần bám lấy Nguyên Gia, dù có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì chắc chắn ba cũng sẽ không màng tất cả mà cứu cậu, vậy thì anh cũng sẽ bình an…

Suy nghĩ của Hạ Nghiêu trở nên rối loạn, trong đầu hiện lên ký ức về hình ảnh của Nguyên Gia khi còn nhỏ, cậu luôn nở nụ cười vô ưu vô lo, thích bám dính lấy anh, mềm mại gọi anh ơi, anh ơi… Những hình ảnh đó dần dần trùng khớp với cậu thiếu niên trước mặt anh lúc này.

Trong lúc ngủ mơ, Nguyên Phi Tinh chợt nhúc nhích. Chắc là điều hòa trong nhà hơi lạnh nên cậu ôm cánh tay tự sưởi ấm, hai mắt nhắm nghiền, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Người đàn ông cúi người xuống, nhẹ nhàng gọi vào tai thiếu niên: “Tiểu Gia?”

Đợi một lúc lâu mà cậu vẫn không có phản ứng.

Ngón tay cái Hạ Nghiêu chạm vào khoé môi cậu. “Tách”, căn phòng chìm vào bóng tối, Hạ Nghiêu nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi mà mình ngày đêm mong nhớ.