Hạ Nghiêu cười nhẹ: “Vậy thì tốt.” Ngay sau đó anh nâng một tay khác lên vuốt tóc cậu: “Sau này không được như vậy nữa, có chuyện gì cũng phải nói với anh.”
Nguyên Phi Tinh bỗng nhận thức được vấn đề nằm ở đâu, chẳng lẽ sự khác thường của anh đến từ việc cậu lén đăng ký dự thi? Điên à!
Cậu lúng ta lúng túng: “À… Em chỉ muốn tự lực cánh sinh… Không muốn gia đình giúp đỡ.”
Hạ Nghiêu đặt tay cậu lên đùi mình, chắc là vì tác dụng của rượu nên ánh mắt trở nên sắc bén hơn hẳn, không còn dịu dàng như gió xuân như bình thường.
Môi mỏng khẽ động: “Anh khác với họ.”
Đúng rồi, tên biếи ŧɦái nhà anh còn biết giác hơi mà -_-
Nguyên Phi Tinh bị nắm tay cũng không dám giãy, ngoan ngoãn ngồi cạnh Hạ Nghiêu. Cũng may là Hạ Nghiêu mệt thật, nửa đoạn đường còn lại anh tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, tuy vẫn không buông tay nhưng cũng không có động tác nào khác.
Điện thoại của Nguyên Phi Tinh nằm giữa hai người, cậu sợ làm phiền Hạ Nghiêu nên chỉ ngồi yên một bên, một lát sau cậu nghiêng mặt, buồn chán quan sát “đứa con trai” mà mình tự tay nuôi lớn này.
Bình thường Hạ Nghiêu rất hiền lành lễ độ, bây giờ không còn nụ cười thường trực, tuy vẫn tuấn tú nhưng góc mặt sắc bén đường nét rõ ràng, đôi mắt hẹp dài và đôi môi mỏng khiến anh trông có vẻ lạnh lùng hơn.
Bản nhạc cổ điển mà cậu nghe khi tới đây cũng đang được bật trên xe, đó là bản nhạc Bach yêu thích của Nguyên Gia. Những nốt nhạc tuyệt đẹp lướt qua tai dẫn dắt hồn cậu lạc về chốn nào, chỉ còn hơi ấm từ hai lòng bàn tay đang chạm nhau.
Bỗng Nguyên Phi Tinh nghĩ tới gì đó, nói với hệ thống: [Hạ Nghiêu, anh ấy sẽ không… Không…]
Hệ thống: [Cái gì?]
Nguyên Phi Tinh: [Chắc không phải bị cường giáp đó chứ, lòng bàn tay nóng quá trời!]
Hệ thống: [...]
Nguyên Phi Tinh: [Hì hì.] Cảm giác khi đánh bại hệ thống đã thật~
…
Hiệu suất của ekip cực cao, sáng sớm hôm sau, Nguyên Phi Tinh đã nhìn thấy poster quảng cáo của mình trên trang Weibo chính thức.
Nhưng với vai trò là huấn luyện viên thứ tư!
Nguyên Phi Tinh ngu người, phải biết rằng [Wings of Stars] được sản xuất bởi Truyền thông Tinh Diệu, một công ty con của Hạ thị. Tinh Diệu cực kỳ nổi tiếng trong ngành, đây là lần đầu tiên họ sản xuất cuộc thi tài năng nhắm tới mục tiêu tăng lượng truy cập vào nền tảng của mình và ký hợp tác đôi bên cùng có lợi với các nghệ sĩ.
Thế nên họ đã chi một số tiền lớn để mời đến ba huấn luyện viên cấp cao với ba chuyên môn khác nhau là vũ đạo, âm nhạc và nhóm nhạc nam để tuyển chọn và đào tạo những ngôi sao tương lai.
So với lý lịch sáng chói của ba siêu sao hàng đầu, sự xuất hiện của một “nghệ sĩ âm nhạc” Nguyên Phi Tinh không biết chui từ đâu ra thật sự đã gây chú ý rất lớn. Từ khoá #huanluyenvienWingsofStarsNguyenGia đã bay thẳng lên hot search.
Nguyên Phi Tinh lướt phần bình luận, than vãn với hệ thống: [Xong đời, cọng lông của thụ chính còn chưa được đυ.ng vào mà thân phận của tôi sắp bị lộ tới nơi rồi.]
Hệ thống phát hiện vị ký chủ này lúc nào cũng bỏ qua điểm chính, đành bất lực nhắc nhở: [Cậu có biết làm huấn luyện viên không đấy?]
Nguyên Phi Tinh cực kỳ tự tin: [Hoàn toàn không biết.]
Nhưng nhớ tới lời dặn của Hạ Nghiêu trước đó, cậu lập tức gọi cho anh.
Hạ Nghiêu nghe xong nội dung cầu cứu thì vui vẻ an ủi cậu: “Chắc là ekip hiểu sai rồi, Tiểu Gia đừng lo, chuyện sẽ được giải quyết nhanh thôi.”
Một giờ sau, nội dung bài Weibo kia lập tức được chỉnh sửa, “Nguyên Gia” từ huấn luyện viên trở thành thí sinh đầu tiên.
Dư luận phẫn nộ cả một buổi sáng, cư dân mạng bắc ghế ngồi chờ xem chỗ dựa của Nguyên Gia là ai, cuối cùng ekip đính chính rằng họ đã sai rồi?
“Huấn luyện viên thứ tư” và “Thí sinh đầu tiên” có chữ nào giống nhau không mà nói nhầm là nhầm? Quá đáng! Lừa con nít à?
Cư dân mạng bị chọc giận, sau đó bị đội quân seeding dẫn dắt, hơn nửa sự chú ý chuyển từ “Nguyên Gia” đến hành vi càn rỡ của Truyền thông Tinh Diệu.
Cứ mỗi lần một web drama hay một chương trình nào đó lên sóng cũng phải có vài chuyện khiến người ta khinh bỉ xảy ra để thu hút sự quan tâm của quần chúng. Nhất thời, không ai còn rảnh mà lo việc “Nguyên Gia” có đủ sức để đảm đương vị trí thí sinh đầu tiên hay không.
Màn tranh luận về cậu tạm thời được ổn định, ngay sau đó cậu nhận được cuộc gọi từ người đại diện mà Hạ Nghiêu sắp xếp cho. Người này tên Thẩm Gia Minh, cũng là người đại diện mà Hạ Nghiêu sắp xếp cho thụ chính theo như nguyên tác. Một tay anh ta đã đưa một người vô danh trở thành siêu sao hàng thật giá thật.
Nguyên Phi Tinh nghĩ đến những chuyện rắc rối mà thụ chính phải trải qua, cảm thấy mình ở cạnh người đại diện của cậu ấy cũng ổn, còn có thể tạm thời chăm sóc thụ chính thay cho Hạ Nghiêu.
Sau khi gặp mặt Thẩm Gia Minh, cậu lên mạng thì phát hiện những bình luận về mình đã biến mất hoàn toàn. Đầu tiên là dời sự chú ý sang đề tài khác rồi nhân cơ hội xóa bỏ đề tài cũ, Nguyên Phi Tinh không khỏi cảm thán hiệu suất làm việc của Hạ Nghiêu thật đáng kinh ngạc.
Nguyên Phi Tinh: [Tôi nghi ngờ anh ấy cố ý…]
Hệ thống: [Không cần phải nghi ngờ đâu…]
Nguyên Phi Tinh: [...]
…
Ban đêm, không gian chìm vào im lặng.
Nguyên Phi Tinh lén chạy vào nhà xe, chọn một chiếc siêu xa màu đỏ nổi bật, định lái đến câu lạc bộ cao cấp nơi mà thụ chính gặp nạn.
Hết cách, gần đây cậu bị Thẩm Gia Minh cuồng công việc bám riết không tha.
Không biết là Hạ Nghiêu sai bảo thế nào mà Thẩm Gia Minh cực kỳ tận tâm với cậu, trông có vẻ là anh ta rất quyết tâm bảo vệ vị trí của mình.
Màn trình diễn đầu tiên của cậu được kết hợp giữa đàn violin, hát và nhảy. Giọng hát của Nguyên Phi Tinh khá tốt, vũ đạo cũng không khó, chỉ cần cậu chịu khó là sẽ dễ dàng để lại ấn tượng tốt.
Trong mấy ngày này, Thẩm Gia Minh nhốt Nguyên Phi Tinh trong phòng tập tập tập, tối về nhà cả người cậu vừa hôi vừa ướt, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Nhưng trong lòng Nguyên Phi Tinh vẫn nhớ thương cậu “con dâu” tương lai, kế hoạch tình cờ gặp gỡ đã thất bại, lúc này chỉ có thể tự mình ra tay cứu vớt thụ chính.
Để chính mình trông giống một tay ăn chơi lành nghề, Nguyên Phi Tinh cố ý chọn một bộ vest chỉ bạc lấp lánh, phối hợp với mắt kính gọng vàng, vừa cấm dục vừa quyến rũ.
Trước khi ra ngoài cậu còn dùng sáp vuốt tóc để lộ phần trán trơn bóng. Sự ngây thơ của Nguyên Gia mờ đi nhường chỗ cho sự rực rỡ sáng chói. Cậu không nhịn được tự huýt sáo với mình trong gương chiếu hậu.
Nguyên Phi Tinh: [Hệ thống, tôi đẹp trai quá! Cực kỳ “công” luôn!]
Hệ thống: [Tôi tưởng cậu là trai thẳng?]
Nguyên Phi Tinh: [...]
Chắc chắn là cậu bị thế giới toàn gay này lây nhiễm rồi!
Tầng một của TK Club là quán bar xa hoa, đi lên nữa mới là trung tâm của câu lạc bộ tư nhân chỉ tiếp đón thành viên, cũng là nơi vai chính thụ đang làm việc.
Nguyên Phi Tinh không thể đi lên, cậu dạo quán bar một vòng cũng không tìm được đường lên, chắc chắn là không thể trực tiếp đón người được rồi. Thấy thời gian đã sắp tới, cậu bèn quay lại gara ôm cây đợi thỏ.
Nguyên Phi Tinh ấn chìa khoá xe, cánh cửa của chiếc xe thể thao mở hướng về phía trước, cậu đang chuẩn bị ngồi vào trong thì đằng sau vang lên tiếng nói quen thuộc: “Tiểu Gia, sao em lại ở đây?
Giọng nói trầm thấp từ tốn, là âm thanh mà Nguyên Phi Tinh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn!
Chiếc chìa khóa xe hình tấm khiên trong tay rớt xuống đất, hệ thống lên tiếng: [Ôi trời! Trùng hợp quá nha!]
Khi nắm được thông tin chi tiết về thế giới này, Nguyên Phi Tinh vừa thương tiếc cho thời thơ ấu bi thảm của Hạ Nghiêu vừa sợ hãi sự lạnh lùng tàn bạo của anh. Sau khi bắt đầu nhiệm vụ, cậu dồn hơn nửa sức lực của mình vào nhân vật này, nhìn người đàn ông này càng ngày càng xuất sắc, cậu thường đùa với hệ thống rằng Hạ Nghiêu là đứa con trai mình tự tay nuôi lớn.
Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Hạ Nghiêu vào đêm nay khiến cậu toát hết cả mồ hôi. Bình tĩnh suy nghĩ, cậu đâu có làm gì sai, sợ cái gì! Một người mạnh mẽ sao lại bị con trai dọa sợ chứ?
Nguyên Phi Tinh: [Tại sao Hạ Nghiêu lại xuất hiện ở đây! Nếu biết anh ấy cũng tới thì tôi cần gì phải lo nữa!]
Hệ thống: [Hì hì, tâm linh tương thông đó.]
Nguyên Phi Tinh nhặt chìa khoá lên trước, sau đó biến về lại một Nguyên Gia dễ xấu hổ: “Anh, trùng hợp quá, sao anh cũng tới đây vậy?”
Trợ lý của Hạ Nghiêu cũng đi theo phía sau, Nguyên Phi Tinh từng gặp người này vài lần, cậu gật đầu chào hỏi, sẵn tiện ngước mắt lên nhìn Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu nhỏ giọng: “Bàn chuyện làm ăn.”
Nguyên Phi Tinh ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Cậu vân vê góc áo, lí nhí nói: “Em tới đón bạn.”
Tuy không làm chuyện gì trái với lương tâm nhưng khi đối mặt với áp lực từ Hạ Nghiêu, Nguyên Phi Tinh không thể tự tin được nữa. Thuộc tính “người đàn ông mạnh mẽ” của mình bị áp chế rồi, giận quá đi mất!
Hạ Nghiêu hơi cau mày: “Bạn?”
Nguyên Phi Tinh đang định nói là bạn mình gặp được trong [Wings of Stars] thì thụ chính Tô Thần Ngọc đã lảo đảo bước ra từ thang máy, sắc mặt đỏ bừng, trông có vẻ bị chuốc không ít rượu.
Nguyên Phi Tinh lập tức tiến lên đỡ, cả người Tô Thần Ngọc nóng bừng bừng, theo như kịch bản trong sách thì cậu ấy bị bỏ thuốc rồi.
Nguyên Phi Tinh giả vờ như mình và Tô Thần Ngọc thân thiết với nhau, cậu quan tâm hỏi: “Thần Ngọc? Thần Ngọc, cậu sao rồi?”
Tô Thần Ngọc ngẩng đầu lên híp mắt nhìn cậu, sau đó vùi đầu vào gáy cậu phà hơi thở nóng bỏng vào đó. Cánh tay trườn lên cọ tới cọ lui nhưng đang muốn lấy đi hơi lạnh trên người Nguyên Phi Tinh.