Hôm Nay Tôi Lại Sống Lại Ở Phim Trường Conan

Chương 25

Hắn ta đến chỉ để xác nhận tình hình của Kanami Haruna, giờ thấy Uta này vẫn tung tăng nhảy nhót, hắn ta cũng không cần thiết phải ở lại nữa.

Kanami Haruna nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Gin với vẻ khó hiểu, "Vậy tên này đến chỉ để mắng tôi vài câu thôi sao?"

"Có lẽ đó chỉ là nghĩa đen." Amuro Tooru trả lời.

Kanami Haruna giơ khẩu súng trong tay lên, chĩa họng súng vào lưng Gin.

"Anh nói xem bây giờ tôi bắn hắn một phát thì sao?"

"... Mặc dù đôi khi tôi cũng muốn làm vậy, nhưng e là làm thế không ổn lắm." Amuro Tooru nói một cách uyển chuyển, rồi chuyển chủ đề, "Cậu bị mất trí nhớ sao?"

Amuro Tooru nhịn một chút, vẫn quyết định hỏi thẳng.

Kanami Haruna trả lời lấp lửng: "Anh nghĩ có thì có thôi, tôi chỉ là không nhớ rõ mọi chuyện."

Amuro Tooru cụp mắt xuống, không biết là tin hay không tin.

"Cậu chắc chắn không cần đến bệnh viện kiểm tra sao?" Anh hỏi.

Thực ra Amuro Tooru muốn đưa cậu đến bệnh viện hơn, để kiểm tra toàn thân cho Kanami Haruna, xem cơ thể cậu ta có gì khác thường so với người bình thường.

"Tôi thấy tôi vẫn ổn," Đôi mắt vàng kim của Kanami Haruna khẽ chuyển động, dùng khóe mắt nhìn anh, "Nếu anh thực sự rất muốn tôi đi kiểm tra, cũng không phải là không được."

Dù sao cũng chẳng kiểm tra ra được gì, cuối cùng cũng chỉ nhận được một bản báo cáo kiểm tra sức khỏe với kết luận là người này vô cùng khỏe mạnh.

"Tôi nghĩ, chắc là không cần đâu." Anh mỉm cười nói.

"Về nhiệm vụ mà Gin vừa nói, tôi nghĩ chúng ta cần chuẩn bị sớm." Amuro Tooru đi đến vị trí bên cạnh Kanami Haruna, cầm súng nhắm vào bia ở sân tập, "Mục tiêu nhiệm vụ là Yamaguchi Hide, ông ngoại của hắn là chủ tịch của công ty dược phẩm Hato."

Anh hơi nheo một mắt, ngón tay bóp cò.

Viên đạn lao vυ't ra từ nòng súng, xuyên thủng hồng tâm trên bia tròn trong nháy mắt.

"Công ty dược phẩm Hato trước đây từng hợp tác với tổ chức, sau đó phá sản, cháu ngoại của chủ tịch đã thành lập công ty dược phẩm Shimizu." Amuro Tooru hạ súng xuống, "Yamaguchi Hide đã bí mật giữ lại tài liệu thí nghiệm, những thứ đó không thể bị tiết lộ ra ngoài."

"Vậy nên mục tiêu đầu tiên là lấy lại tài liệu, mục tiêu thứ hai là gϊếŧ Yamaguchi Hide." Kanami Haruna tóm tắt, "Đúng không?"

"Đúng vậy." Amuro Tooru gật đầu, "Vài ngày nữa, công ty trang sức Yokoyama sẽ tổ chức một buổi triển lãm, mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng, Yamaguchi Hide cũng sẽ tham dự."

Kanami Haruna búng tay, "Đây là một cơ hội tốt, dù sao thì cứ gϊếŧ hắn là được rồi, đúng không?"

"Lúc đó tôi sẽ phối hợp với cậu." Amuro Tooru dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Lát nữa có cần tôi đưa cậu về không?"

Kanami Haruna xua tay: "Không cần đâu."

Amuro Tooru gật đầu, ngón tay nhanh nhẹn cởi cúc áo khoác ngoài.

Kanami Haruna cảm thấy có gì đó không ổn: "...Sao lại cởi đồ?"

Amuro Tooru không để ý, ném chiếc áo khoác vừa cởi ra cho Kanami Haruna.

Chiếc áo khoác màu sáng trùm kín đầu Kanami Haruna, cậu thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm còn sót lại trên quần áo, và hương thơm đắng của cà phê thấm đẫm.

"Quần áo của cậu toàn là vết máu, như vậy sẽ làm người đi đường sợ hãi." Amuro Tooru mỉm cười với cậu.

"Ồ..." Kanami Haruna chớp mắt, "Cảm ơn anh."

"Không cần khách sáo, lần sau đừng có dùng "tương cà" làm nghệ thuật biểu diễn trong xe của tôi nữa là được."

Amuro Tooru bất lực xòe tay, đặt súng sang một bên, quay người rời đi.

Ra khỏi sân tập, nụ cười dịu dàng trên mặt anh biến mất ngay lập tức.

Amuro Tooru trở lại ngồi trong chiếc Mazda, khóa cửa xe.

Anh không vội khởi động xe ngay.

Dưới ánh sáng le lói trong bãi đậu xe ngầm, Amuro Tooru có thể nhìn thấy rõ vết tích còn sót lại trên ghế phụ - Đó là máu của Kanami Haruna từ vài tiếng trước.

Máu đọng lại trên ghế, sau vài tiếng đã đông cứng lại thành màu đen đậm.

Dựa vào kích thước của lỗ thủng trên cửa kính xe do viên đạn xuyên qua, anh gần như có thể phán đoán cỡ nòng của viên đạn là 7.62mm, lúc đó Kanami Haruna đang ngồi ở ghế phụ, nhưng trên ghế dựa không hề có lỗ thủng... Nói cách khác, đây không phải là vết thương xuyên thấu.

Viên đạn vẫn nằm trong cơ thể của Kanami Haruna.

Nhưng khi anh kiểm tra, phần ngực đáng lẽ phải bị trúng đạn của Kanami Haruna lại lành lặn, không có bất kỳ dấu vết nào của vết thương, cứ như viên đạn xuyên qua kính xe chỉ là ảo giác.

Viên đạn đó đã biến mất không dấu vết.

Nếu viên đạn vẫn còn trong cơ thể Kanami Haruna... Amuro Tooru bắt đầu suy nghĩ về khả năng đưa cậu đi chụp X-quang.

Anh đưa tay, dùng đầu ngón tay luồn qua lỗ tròn do viên đạn xuyên qua trên kính cửa sổ - Mảnh kính vỡ tạo thành một lỗ tròn không hoàn chỉnh, mép kính lởm chởm sắc nhọn.

Anh cảm thấy đầu ngón tay đau nhói, da bị mảnh kính sắc nhọn cứa vào một vết nông, máu lập tức rỉ ra.

Amuro Tooru rụt tay lại, dùng ngón tay cái lau đi giọt máu trên đầu ngón tay, nhuộm đầu ngón tay thành màu đỏ nhạt.

Vừa nãy ở sân tập, anh đã nghe Kanami Haruna nói với Gin - Về chuyện phát súng đó.