"Này," giọng của Gin rất khó chịu, "Đừng có ngủ trên xe của tao, dám chảy nước dãi thì tao gϊếŧ mày."
"... Nói thì hay lắm," Kanami Haruna từ từ mở mắt, "Có giỏi thì anh bắn chết tôi đi."
Gin nhắm mắt lại, "Cút nhanh lên."
Kanami Haruna ngáp một cái, nước mắt ứa ra khóe mắt, đưa tay mở cửa xe.
Bình thường cậu rất thích nói chuyện với Gin, nhưng lần này rút máu xong, cậu thực sự cảm thấy mệt mỏi, không còn tâm trạng để kɧıêυ ҡɧí©ɧ Gin bằng lời nói nữa.
"Lần sau nói chuyện đừng khó nghe như vậy, đều là đồng nghiệp mà." Kanami Haruna uể oải nói, "Cẩn thận lần sau tôi mách Boss về anh."
Kanami Haruna quay lưng về phía chiếc Porsche 356A nghe thấy tiếng lên đạn từ phía sau, bèn nhanh chóng bước vào tòa nhà chung cư.
Việc đầu tiên làm sau khi về căn hộ là tự sát.
Đùa à, mang theo cái thân thể mất máu quá nhiều này thì cậu có thể làm gì? Chạy hai bước là lăn ra chết rồi.
Chưa nói đến việc Kanami Haruna hoàn toàn không có thời gian để cơ thể tự hồi phục, hơn nữa, trong căn hộ của cậu căn bản không có thứ gì như hộp thuốc.
Nếu có ai đó khám xét kỹ lưỡng nhà của cậu, sẽ ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng thời buổi này lại có người không dự trữ một số loại thuốc trong nhà, dù chỉ là thuốc cảm cúm?
Nhưng á nhân căn bản không cần.
Bị thương, chết một lần; bị ốm, chết một lần; tóm lại chết một lần là không còn chuyện gì nữa... Chuẩn bị thuốc vừa lãng phí tài nguyên vừa lãng phí tiền bạc.
Á nhân nào mà có hộp thuốc trong nhà thì đúng là nỗi nhục của á nhân!
Việc Kanami Haruna cần cân nhắc lúc này chỉ là phương pháp tự sát.
Do bản năng sinh tồn, chết đuối thường mất năm sáu phút; dùng dao đâm vào chỗ hiểm thì cậu còn phải xử lý vết máu; dùng súng cũng vậy, cho nên...
Kanami Haruna ngậm một ngụm xyanua.
Loại thuốc độc này là cậu lấy được từ căn nhà an toàn lần trước, có lẽ là do yêu cầu của nhiệm vụ, ở đó chất đầy xyanua đủ cho nhu cầu gϊếŧ người cả năm của thành phố Beika, rất đủ dùng.
Xyanua, chỉ cần nồng độ đủ, trong vòng hai phút cậu có thể chết ngay lập tức, lại còn không cần dọn dẹp hiện trường, thực sự là loại thuốc tốt thiết yếu cho á nhân khi ở nhà du lịch.
Sau hai phút ngắn ngủi, những hạt đen của á nhân mà người thường không nhìn thấy được tràn ra từ cơ thể của Kanami Haruna, loại vật chất không tên này đang nhanh chóng sửa chữa cơ thể cậu.
Giây tiếp theo, Kanami Haruna mở mắt ra.
Cậu ngồi dậy, cảm nhận cơ thể đã hồi phục hoàn hảo, hài lòng gật đầu.
Vết kim và vết bầm tím do rút máu để lại trên cánh tay cũng biến mất.
*
Ngày diễn ra triển lãm trang sức Yokoyama.
Triển lãm được tổ chức vào lúc bảy giờ tối, lại đúng vào thứ Bảy, mặc dù triển lãm trang sức này cần có thư mời mới được vào, nhưng không ngăn được người hâm mộ của Kaito Kid và những người hiếu kỳ đứng xem bên ngoài địa điểm.
Kuroba Kaito đeo khẩu trang và đội mũ bóng chày trà trộn vào đám đông ồn ào, cảnh sát đang bận rộn duy trì trật tự, không ai chú ý đến cậu trà trộn trong đám đông.
Kuroba Kaito đưa tay ấn thấp vành mũ, lặng lẽ rời khỏi dòng người, rẽ vào lối đi riêng dành cho nhân viên ở phía sau địa điểm.
- Tất nhiên cậu không định vào bằng lối đi riêng của nhân viên, ai cũng biết chắc chắn ở đó có cảnh sát canh gác.
Như mọi người đều biết, mục tiêu của Kaito Kid là bảo vật trấn giữ, chiếc nhẫn hồng ngọc có tên "Phu nhân Hoa hồng", vì vậy hầu hết lực lượng cảnh sát đều tập trung bên trong địa điểm trưng bày "Phu nhân Hoa hồng", chỉ có hai đội cảnh sát tuần tra bên ngoài địa điểm.
Nakamori Ginzo không nghĩ rằng mình có thể ngăn Kaito Kid trà trộn vào địa điểm.
Mục tiêu của Kuroba Kaito là nhà vệ sinh ở tầng hai, nhà vệ sinh đó nối liền với phòng thay đồ của nhân viên, không mở cửa cho khách.
Dưới sự che giấu của màn đêm, tránh những cảnh sát tuần tra xung quanh địa điểm, chỉ trong nháy mắt đã dùng dây thừng leo lên tầng ba, dùng đạo cụ đã chuẩn bị sẵn để mở cửa sổ đóng từ bên trong, nhảy vào nhà vệ sinh.
Với bộ dạng hiện tại, cậu tất nhiên không thể nghênh ngang đi ra khỏi nhà vệ sinh, vì vậy cậu nấp trong nhà vệ sinh phía trong, định mai phục.
- Người may mắn đầu tiên vào nhà vệ sinh, chính là đối tượng để cậu hóa trang.
Kuroba Kaito không đóng cửa buồng vệ sinh phía trong, mà để lại một khe hở. Qua phản chiếu của gương, cậu có thể nhìn thấy hành động của người bước vào nhà vệ sinh, như vậy sẽ thuận tiện hơn cho việc cậu tấn công bất ngờ.
Sau một tiếng cọt kẹt nhẹ, cửa nhà vệ sinh được đẩy ra.
Kuroba Kaito không nhìn rõ mặt người đến, chỉ thấy toàn một màu bạc trắng.
Tóc mai của người đến rủ xuống che khuất khuôn mặt, cậu chỉ nhìn thấy bộ đồng phục áo gile trắng của nhân viên phục vụ, kiểu dáng được cắt may vừa vặn tôn lên vòng eo thon gọn, cổ tay áo cài chặt để lộ bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng.
Người phục vụ này dường như chỉ định rửa tay, vòi nước được mở ra, tiếng nước chảy rõ ràng trong nhà vệ sinh yên tĩnh.
Ba, hai,
Kuroba Kaito đếm thầm trong lòng,