Hôm Nay Tôi Lại Sống Lại Ở Phim Trường Conan

Chương 35

Nếu là người bình thường, việc này có thể lấy đi nửa cái mạng, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một thời gian dài mới có thể hồi phục.

Tuy nhiên... đối với Kanami Haruna thì không sao cả.

Cậu rất dứt khoát đưa tay ra, xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn mảnh khảnh.

Trong xe có sẵn thiết bị lấy máu.

Kim tiêm hơi to đâm vào mạch máu xanh lam trên cánh tay của Kanami Haruna, chất lỏng màu đỏ tươi lập tức lấp đầy ống mềm.

Chắc là vì biết Kanami Haruna bị mất trí nhớ, Gin nói thêm một câu.

"Hơn một nghìn mililit máu đối với khả năng tự lành của mày, không tính là gì đâu nhỉ."

Giọng điệu của hắn khi nói chuyện rất khó hiểu.

Chim báo tử là một sự tồn tại đặc biệt đối với tổ chức - Chỉ cần cậu ta thực sự không muốn, cậu ta có thể không cần tham gia bất kỳ nhiệm vụ nào, có thể làm theo ý mình, thậm chí thường xuyên mất tích cũng không sao, ngài ấy chỉ cần cậu ta sống.

Chỉ cần Chim Báo Tử còn sống, ngài ấy sẽ không từ bỏ việc theo đuổi một tia hy vọng mong manh tồn tại từ cậu ta.

Nhưng thái độ khó hiểu của Gin đối với Chim Báo Tử không phải là vì địa vị đặc biệt này.

Con người khó mà có thể nảy sinh quá nhiều lòng thương hại đối với quái vật nhỉ?

Giống như hiệu ứng thung lũng kỳ lạ (Uncanny Valley), đối với những cá thể rất giống nhưng lại không giống với bản thân, hầu hết mọi người đều sẽ cảm thấy sợ hãi và bất an.

Gin không đến mức sợ hãi, cảm xúc này giống như sự bài xích hơn.

Bài xích những kẻ dị biệt trà trộn vào đám đông.

Nhìn bề ngoài, Kanami Haruna đúng là con người - Nhưng Gin biết rõ ràng rằng cơ thể cậu ta đã bị biến đổi bởi loại thuốc có tên là "viên đạn bạc", đã có một phần hoàn toàn không giống con người nữa.

Giống một con quái vật hình người hơn.

Kanami Haruna có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác máu dần dần chảy ra khỏi cơ thể.

Cảm giác này rất quen thuộc - Kanami Haruna đã trải qua rất nhiều lần.

Khi máu dần dần chảy ra, cậu sẽ cảm thấy hơi lạnh. Cảm giác lạnh lẽo của kim tiêm bắt đầu lan ra từ cánh tay, dần dần lan ra toàn thân, ngay cả đầu ngón tay cũng tê cóng.

Rất lạnh.

Kanami Haruna không thích cảm giác mất dần sự sống chậm rãi, bình lặng này.

Cậu bẩm sinh là người cảm nhận đau đớn chậm chạp, thường phải mất một lúc mới nhận ra những tổn thương trên cơ thể, phản ứng với cơn đau cũng thấp hơn người bình thường rất nhiều.

Vì điều này, những đứa trẻ khác trong trại trẻ mồ côi đều cảm thấy Kanami Haruna là một đứa trẻ kỳ lạ - Trong trại trẻ mồ côi tất nhiên cũng có bắt nạt.

Nhưng cậu không vì vậy mà cảm thấy buồn, vì cậu có Kuro.

Từ khi còn rất nhỏ, Kanami Haruna đã phát hiện ra bóng ma đen luôn bám theo mình, chỉ mình cậu mới có thể nhìn thấy.

Cậu đặt tên cho con ma màu đen là Kuro, dường như chỉ có đặt tên cho nó, nó mới có thể trở thành bằng chứng thuộc về cậu, giống như nhiều người sẽ đặt tên cho thú cưng của mình.

Nhưng trong mắt những người không nhìn thấy bóng ma đen, người bạn duy nhất của Kanami Haruna là "không khí", là người không tồn tại, ngay cả những người lớn tuổi trong trại trẻ mồ côi cũng không thích tiếp xúc với cậu.

Đôi mắt màu vàng kim là điềm gở, có thể nhìn thấy những thứ tà ác - Những người lớn mê tín đều kiên quyết tin như vậy.

Khuôn mặt xinh đẹp đặc biệt không thể khiến cậu trở thành người được săn đón, hành động kỳ lạ nói chuyện với không khí chỉ bị coi là dị biệt.

Vì có Kuro, nên Kanami Haruna hoàn toàn không quan tâm đến việc có bạn bè khác hay không.

Cho đến khi lớn lên, Kanami Haruna mới nhận ra đây là hành vi không bình thường.

Vì vậy, vào ngày bị phát hiện là "á nhân", một sinh vật dị biệt ẩn náu trong loài người, Kanami Haruna cũng không hề ngạc nhiên.

Cậu không hoảng sợ cũng không sợ hãi, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm một chút... kiểu như "A, quả nhiên mình không phải người bình thường".

Có một cảm giác nhẹ nhõm.

Làm á nhân cũng không tệ lắm nhỉ?

Chính vì là á nhân, Kanami Haruna mới có thể tùy ý thử nghiệm các hành vi cực đoan, hoàn toàn không cần quan tâm đến việc đây có phải là lần cuối cùng của cuộc đời hay không.

Phải nói rằng, mỗi lần chết đi, đều khiến cậu cảm thấy mình đang sống hơn.

Kanami Haruna nhìn chằm chằm vào dòng máu đỏ chảy trong ống mềm, cảm giác lạnh lẽo và mệt mỏi do mất máu khiến mí mắt cậu dần dần sụp xuống, cơn buồn ngủ ập đến, cậu dựa vào ghế xe ngủ thϊếp đi.

Khi rút xong sáu ống máu, phát hiện Kanami Haruna lại ngủ thϊếp đi, tâm trạng của Gin rất khó diễn tả.

Thế này mà cũng ngủ được?

Gin nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ say không chút phòng bị của Kanami Haruna với vẻ mặt vô cảm, thầm đánh giá con chim điên này chỉ có khuôn mặt là đáng nhìn - Nếu là kẻ câm thì càng tốt.

Nhớ lại những lần hợp tác trước đây phải nhẫn nhịn tên này đủ điều, cũng như hành vi được đằng chân lân đằng đùi của Kanami Haruna, hắn nhất thời lửa giận bốc lên, rất muốn rút súng Beretta ra bắn chết Kanami Haruna.

- Tất nhiên, chỉ là nghĩ thôi.

Trên thực tế, Gin chỉ đưa tay ra, dùng họng súng lạnh lẽo chọc vào mặt Kanami Haruna, chọc vào má mềm mại của cậu tạo thành một vết lõm nhỏ.