Amuro Tooru không muốn một ngày nào đó xe cảnh sát hoặc xe cấp cứu dừng trước cửa Poirot, khiêng ra một đám khách bị đầu độc hoặc ngộ độc thực phẩm.
"Tôi nghĩ, những thứ này không liên quan gì đến quán cà phê?" Amuro Tooru lên tiếng.
"Tôi chỉ là thấy quảng cáo tuyển dụng ở cửa, thuận miệng hỏi thôi." Kanami Haruna liếc nhìn Amuro Tooru, mỉm cười với Enomoto Azusa, "Quán cà phê gì đó, quả nhiên vẫn không hợp với tôi."
Sự kháng cự của Amuro Tooru trong mắt cậu, quả thực thể hiện rõ ràng.
"Tuy nhiên, đã tình cờ gặp nhau như vậy, chi bằng tôi mời anh Kanami một ly cà phê."
Amuro Tooru mỉm cười, quay người lấy cà phê hạt ra.
Kanami Haruna không hề khách sáo: "Cảm ơn, vậy làm phiền anh rồi."
Động tác xay cà phê hạt của Amuro Tooru khựng lại, rất nhanh lại tiếp tục, nhưng nhìn lực đạo, khiến người ta không khỏi nghi ngờ anh thực ra muốn đập hỏng máy pha cà phê.
Nếu đổi thành người khác, chắc hẳn sẽ nghĩ rằng với thái độ không mấy thân thiện này của Amuro Tooru, rất có thể sẽ bỏ thêm thứ gì đó vào cà phê... Nhưng Kanami Haruna là ai chứ? Cậu chính là người uống cả lít thuốc độc cũng không sợ.
"Trong quán còn nhiều chỗ trống, anh Kanami cứ ngồi chỗ nào cũng được." Enomoto Azusa ngẩng mặt cười với cậu, quay người đi vào phòng kho trong quán cà phê Poirot.
Trong quán Poirot vừa đúng lúc không có khách, không gian trống trải chỉ còn lại Amuro Tooru và Kanami Haruna.
Kanami Haruna kéo ghế ngồi ở chỗ gần cửa nhất, Amuro Tooru xay cà phê sau quầy bếp mở, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng máy pha cà phê rung lên.
"Cà phê." Amuro Tooru bưng đĩa sứ trắng đi tới, "Cà phê đen thêm đá, tôi nhớ không nhầm chứ?"
Kanami Haruna không phủ nhận - cậu thực sự thích cà phê đen, tỉnh táo, dù sao cậu cũng không sợ chết đột ngột, uống như nước lọc cũng được.
"Nhiệm vụ lần này, người hợp tác với anh là tôi." Amuro Tooru cũng kéo ghế ngồi xuống.
Anh ngồi đối diện Kanami Haruna, hai tay đan vào nhau chống cằm, trong đôi mắt màu xanh tím pha trộn rõ ràng phản chiếu khuôn mặt của Kanami Haruna.
"Vậy sao?" Kanami Haruna cũng cười, "Vậy hợp tác vui vẻ, anh Amuro."
Amuro Tooru nhìn cậu một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: "Tôi chỉ phụ trách tình báo, còn việc thực hiện nhiệm vụ... Đó là chuyên môn của anh."
Anh không biết nhiều về quá khứ của Kanami Haruna - chỉ biết trước khi Kanami Haruna mang theo mật danh Uta gia nhập tổ chức, hình như là một sát thủ.
Loại người nguy hiểm này cảnh sát an ninh tất nhiên đã điều tra, nhưng tất cả tư liệu đều chứng minh "Kanami Haruna" không có bất kỳ dấu vết quá khứ nào trên thế giới này, cậu ta giống như đột nhiên xuất hiện từ chín năm trước.
Anh dừng lại một chút, "Ngoài ra."
"... Lâu rồi không gặp, anh Uta."
"Tôi là Kanami Haruna." Kanami Haruna nở nụ cười nửa vời với anh, đặt cốc cà phê sứ trắng xuống.
Đây là đang nhấn mạnh thân phận giả hiện tại sao? Amuro Tooru nhướng mày, thuận theo mà đổi lời.
"Được rồi, anh Kanami Haruna."
Enomoto Azusa dùng mũi chân đẩy cửa phòng kho, ôm một thùng sữa đặc lớn đi ra, khó khăn đặt lên quầy bếp.
Cô lau mồ hôi, nhìn về phía Kanami Haruna và Amuro Tooru đang ngồi bên bàn.
"Hai người trông có vẻ rất thân thiết."
Amuro Tooru và Kanami Haruna đồng thời lộ ra vẻ mặt khó tả.
Chưa kịp để họ trả lời, ánh mắt của Enomoto Azusa đã bị thứ gì đó phía sau họ thu hút, sau đó phát ra tiếng hét kinh hãi.
"A——!!!"
Tiếng hét quen thuộc, phản ứng quen thuộc, trong nháy mắt Kanami Haruna nghĩ rằng mình lại xuyên về hiện trường vụ án ngày hôm qua.
Cậu và Amuro Tooru đồng thời quay đầu nhìn ra phía sau - qua cửa kính trong suốt của quán Poirot đã được lau sạch sẽ, có thể nhìn thấy rõ ràng hình người trên mặt đất, màu đỏ máu chói mắt từ từ chảy ra từ dưới hình người, vô cùng nổi bật trên nền bê tông màu xám nhạt.
"Ồ..." Kanami Haruna nhất thời không biết nên làm vẻ mặt gì, "Cuộc sống của anh mỗi ngày đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy sao?"
Amuro Tooru định nói lại thôi, rất muốn nói đó không phải vấn đề của anh, cho dù có thì cũng nên trách người sống ở tầng trên quán Poirot chứ không phải anh...
*
"Vừa rồi... hình như có thứ gì đó rơi xuống?"
Khóe miệng của Kojima Genta vẫn còn dính kem trắng, cậu bé ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, do dự hỏi.
Vẫn đang trong kỳ nghỉ xuân, các thành viên của Đội thám tử nhí rõ ràng rất tức giận với hành vi bỏ rơi bọn họ chạy đi chơi một mình của Edogawa Conan - tất nhiên trong số đó không bao gồm Haibara Ai - vì vậy bốn người đã tập hợp đến văn phòng thám tử Mori, dự định lên án Edogawa Conan về mặt đạo đức.
Là đồng phạm đưa Edogawa Conan đi, Mori Ran đã thay Edogawa Conan, người không thể chống đỡ nổi, đảm nhận trách nhiệm dỗ dành lũ trẻ, làm một đĩa bánh kem nhỏ.
Đồ ngọt quả thực đã nhanh chóng khiến Đội thám tử nhí quên mất mục đích ban đầu, chỉ có Haibara Ai không bị đồ ngọt lay chuyển, lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, uống trà một cách đoan trang.
Tiến sĩ đi cùng lũ trẻ ngo ngoe động đậy, nhiều lần định đưa tay lấy một cái bánh kem nhỏ, nhưng mỗi lần đều bị ánh mắt sắc bén như dao của Haibara Ai ngăn lại khi tay mới đưa ra được một nửa.