"Kuro," Kanami Haruna u sầu nhìn IBM, "Cậu nói xem "tôi", một kẻ làm ăn phi pháp, không nói đến việc nhà lát gạch bằng tiền, sao có thể chỉ có mười vạn? Đãi ngộ của băng đảng này kém vậy sao?... Hay là tìm cơ hội giả chết đào tẩu đi, theo bọn họ cũng chẳng có tương lai."
Nếu chỉ là không có đồ ăn thì cũng không sao, là á nhân, Kanami Haruna có thể lợi dụng BUG - chỉ cần cảm thấy đói thì lập tức tự sát, như vậy khi sống lại cậu sẽ ở trạng thái tốt nhất không bị đói.
Chỉ cần lặp lại quá trình này, cậu sẽ không bao giờ bị đói.
Tất nhiên, về lý thuyết thì có thể làm như vậy, nhưng Kanami Haruna không muốn trải nghiệm sự tra tấn kép về thể xác và tinh thần này.
Cậu thở dài.
"Á nhân cũng cần phải sống mà, tôi cũng đâu thể đi cướp ngân hàng chứ?"
Kuro phối hợp gật đầu, rồi lại lắc đầu. Ý của nó là, nếu muốn cướp ngân hàng, tất nhiên phải dẫn nó đi cùng.
"Kuro là IBM của tôi, dù đi đâu tôi cũng sẽ dẫn cậu theo." Tâm trạng của Kanami Haruna tốt hơn, cậu đưa tay ra, xoa đầu con quái vật hình người như đang vuốt ve mèo.
"Ngay cả khi xuyên không, cậu cũng đi theo tôi mà, không phải sao?"
Kuro ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hóa thành vật chất màu đen tan biến trong không khí.
Thông thường, IBM của á nhân mỗi lần tồn tại chỉ 10-15 phút, nhưng Kuro của Kanami Haruna thì khác... Kuro có thể tồn tại tối đa nửa tiếng, nhưng đó là trường hợp cực đoan, thông thường có thể tồn tại hai mươi phút.
Đối với á nhân, hai mươi phút đã đủ để làm rất nhiều việc.
Cậu đứng dậy, vận động đôi chân hơi tê cứng sau khi ngồi xổm quá lâu, rồi bước ra khỏi căn hộ.
Mọi thứ ở Tokyo đều không khác gì trong trí nhớ của cậu, ngoại trừ một nơi - đó là quận Beika.
Trong thế giới mà á nhân tồn tại, Tokyo căn bản không có quận Beika. Vì đã đến nơi này, để phòng hờ, Kanami Haruna quyết định đi dạo xung quanh, ghi nhớ đường chạy trốn tốt nhất, để tiện đường chạy trốn khi có chuyện xảy ra.
Những chuyện khác Kanami Haruna không dám nói gì, nhưng chạy trốn thì cậu tuyệt đối tự tin, không thấy chạy trốn mấy năm rồi mà vẫn chưa bị bắt sao?
Khi ra ngoài, cậu cũng không quá chú ý đến phương hướng, tùy tiện chọn một con đường ở ngã tư rồi đi dọc theo. Đi chưa được hai phút, cậu đã nhìn thấy người quen mà chưa đầy ba tiếng trước mới gặp.
- Amuro Tooru.
Anh ta mặc đồng phục và tạp dề của nhân viên phục vụ quán cà phê, đang cầm chổi quét dọn vệ sinh xung quanh quán cà phê.
Amuro Tooru lộ vẻ mặt kinh ngạc: "Không ngờ lại gặp nhau nhanh như vậy, anh Kanami. Muốn vào quán cà phê ngồi một lát không?"
"Được thôi." Kanami Haruna đồng ý rất sảng khoái.
Cho dù biết Amuro Tooru rất có thể quen biết "Kanami Uta", thì cũng không sao, dù sao đó cũng là chuyện của Kanami Uta, liên quan gì đến Kanami Haruna cậu chứ?
Khi cửa quán cà phê Poirot được đẩy ra, Enomoto Azusa đang đứng sau quầy bar theo bản năng ngẩng đầu lên, "Hoan nghênh quý khách."
"Đây là bạn của tôi." Amuro Tooru giới thiệu, "Anh ấy tên là... Kanami Haruna."
"Hóa ra là bạn của anh Amuro." Enomoto Azusa mỉm cười, "Rất hân hạnh được gặp anh, tôi là Enomoto Azusa, nhân viên của quán cà phê này."
"Xin chào, cứ gọi tôi là Kanami." Kanami Haruna nhớ đến quảng cáo tuyển dụng được đặt bên ngoài quán cà phê Poirot, liền thuận miệng hỏi: "Tôi thấy bên ngoài có thông tin tuyển dụng, quán cà phê vẫn đang tuyển người sao?"
Thực ra cậu không có ý định làm việc bán thời gian ở quán cà phê - Kanami Haruna cảm thấy mình trời sinh không phải là người làm dịch vụ, biết đâu ngày nào đó sẽ cãi nhau to với khách hàng.
"Ể? Công việc bán thời gian thì vẫn đang tuyển, anh muốn ứng tuyển sao?" Enomoto Azusa sững người một lúc, "Anh Kanami trước đây đã từng có kinh nghiệm làm việc bán thời gian kiểu này chưa?"
Kanami Haruna cũng sững người: "Tôi á... trước đây đã từng làm một số đồ thủ công điện tử nhỏ."
-- Tự chế bom.
"... Cũng có một chút kinh nghiệm về gia công sản phẩm thép nhỏ."
-- Tự chế súng.
"Ồ..."
Enomoto Azusa rõ ràng bị kinh nghiệm phong phú của Kanami Haruna làm choáng váng, cô chớp mắt, có chút bối rối.
"Vậy, còn về đồ ăn thì sao...?"
Câu hỏi này khiến Kanami Haruna hơi khó xử.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ về những trải nghiệm đấu trí đấu dũng phong phú trước đây, trả lời không chắc chắn: "Dù là chiết xuất từ thực vật tự nhiên thành một số loại gia vị có tác dụng an thần, hay là tổng hợp một số chất phụ gia có vị nhạt bằng phương pháp hóa học, tôi đều có một chút kinh nghiệm..."
Amuro Tooru nghe mà tê dại cả người.
Là cảnh sát an ninh, phản ứng đầu tiên của anh là bắt đầu tính toán xem cái gọi là sản phẩm điện tử thủ công và gia công sản phẩm thép của Kanami Haruna rốt cuộc sẽ bị phạt bao nhiêu năm.
Còn có cái gì mà "gia vị có tác dụng an thần", đó rõ ràng là thuốc mê; còn "chất phụ gia vị nhạt"... không phải là thuốc độc không màu không mùi thì còn là cái gì?
Nếu để Kanami Haruna vào quán cà phê Poirot, ai biết được ngày nào đó cậu ta sẽ run tay cho thêm một ít thuốc có thể vào tù vài năm vào cà phê hoặc sandwich?