Cha mẹ của Ninh Khải chỉ có bốn mẫu ruộng nằm ở thôn Thạch Khê và được xem là nhà có ruộng ít nhất trong làng. Đối với những nông dân sống dựa vào ruộng để kiếm ăn, đây là một thực tế vô cùng khắc nghiệt. Vì ruộng ít nên mỗi năm sau khi thu hoạch và nộp thuế xong thì chẳng còn dư bao nhiêu, chỉ vừa đủ để nuôi sống cả nhà. Đừng nói đến việc để dành tiền mua thêm ruộng, vì không có ruộng thì cuộc sống chỉ ngày càng nghèo khó và tạo thành một vòng luẩn quẩn không lối thoát.
Nếu chẳng may gặp phải năm mất mùa thì cuộc sống lại càng thêm cơ cực, phải thắt lưng buộc bụng mới sống qua ngày. Gia đình của Ninh Khải hiện tại chính là rơi vào tình cảnh như vậy.
Trên đường ra ruộng, Ninh Khải gặp rất nhiều bác trai, bác gái đang bận rộn làm việc ngoài đồng. Cậu lễ phép chào hỏi mọi người.
Thôn Thạch Khê tuy rằng cả thôn đều không mấy khá giả nhưng dân làng lại rất chất phác. Hầu như mọi người trong thôn đều quen biết nhau, ngoại trừ một vài gia đình không hòa thuận lắm thì còn lại đều sống rất hòa hợp.
Khi đến mảnh ruộng nhà mình, từ xa Ninh Khải đã trông thấy cha mẹ và em trai đang còng lưng nhổ cỏ trên ruộng. Từ sáng đến giờ, mảnh ruộng trồng lúa mì này gần như đã dọn dẹp xong.
“Cha, mẹ, nhị đệ, con đã về rồi. Để con giúp mọi người một tay. Dọn dẹp xong sớm thì mình còn về sớm!” Ninh Khải nhìn họ làm việc vất vả liền chủ động đề nghị.
“Khải ca nhi, con đúng là hiểu chuyện biết giúp đỡ chúng ta rồi!”
Cha mẹ Ninh Khải vui mừng trước sự thay đổi của con trai. Trước đây, người chủ cũ của thân thể này vốn ỷ lại vào việc mình đẹp trai nên chỉ lo chăm chút cho bản thân và mong sao tìm được nhà chồng tốt, vậy nên hắn ta chưa bao giờ chịu giúp đỡ cha mẹ của mình làm việc.
“Thế bây giờ tốt hơn hay trước đây tốt hơn ạ?” Ninh Khải làm nũng hỏi.
“Cả hai đều tốt nhưng bây giờ còn tốt hơn!” Cha mẹ Ninh Khải cười đáp.
Sau khi thu dọn xong cả nhà liền trở về. Ninh Khải vào bếp giúp mẹ và bà Vương Quế Hoa chuẩn bị bữa trưa.
Bữa trưa chỉ là cháo loãng, bánh màn thầu ngũ cốc, một đĩa rau cải thìa xào và thêm món thịt kho mà Ninh Khải mang về nhưng cả nhà đều ăn rất ngon miệng.
“Cha, mẹ, nhìn món thịt kho này đi. Tối nay con định đợi Trịnh Vân đi săn về sẽ làm thêm một ít. Ngày mai mang lên thị trấn bán. Nhưng con sợ mình làm không xuể nên muốn nhờ Đại Cường và Xuân Ca nhi giúp con, cùng nhau lên trấn bán hàng.”
Trong lúc ăn cơm, Ninh Khải vừa ăn vừa nói chuyện với cha mẹ.
“Được, vậy ngày mai cứ để các em đến chỗ con,” cha mẹ cậu vui vẻ đồng ý.
Ninh Khải quay sang nói với Đại Cường và Xuân Ca nhi:
“Đại Cường, Xuân Ca nhi, các em có đồng ý không? Ngày mai lên trấn bán hàng, tiền lời sẽ chia cho các em.”
Đại Cường và Xuân Ca nhi lập tức gật đầu:
“Đại ca, chúng em đồng ý!”
Vương Quế Hoa nghe vậy liền bảo:
“Để bọn nó giúp con là được rồi chia tiền gì chứ.”
Nhưng Ninh Khải kiên quyết:
“Cha, mẹ, nếu món thịt kho bán chạy, sau này chắc chắn con sẽ cần nhờ mấy em giúp thường xuyên. Tiền công là phải có.”
Thấy Ninh Khải kiên trì, cha mẹ cậu nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý.
Ninh Khải lại dặn dò Đại Cường và Xuân Ca nhi:
“Ngày mai sẽ không làm nhiều lắm đâu. Các em cứ ở nhà chờ anh là được. Sáng mai anh sẽ mang thịt kho qua rồi cùng các em lên trấn.”
Đại Cường và Xuân Ca nhi đồng thanh đáp:
“Dạ, được ạ!”
Sau khi bàn bạc xong, buổi chiều Ninh Khải trở về nhà và bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu để làm món kho cho ngày mai.
Tối đó, Trịnh Vân từ trên núi trở về nhưng chỉ săn được vài con gà rừng. Ninh Khải quyết định dùng mấy con gà rừng đó để làm thử nghiệm ngày mai lên trấn bán.
Đầu tiên, cậu đổ đầy nước vào nồi rồi cho gà vào khi nước còn lạnh, thêm vài lát gừng để khử mùi tanh. Khi nước sôi, cậu để gà luộc thêm vài phút rồi vớt ra để chuẩn bị cho bước tiếp theo.
Ninh Khải lại đổ nước sạch vào nồi, đặt phần gà đã chần qua nước vào sau đó thêm các loại gia vị, muối, gừng cùng một ít rượu. Vì ở đây không có rượu gia vị nên Ninh Khải đành dùng rượu thường thay thế.
Sau khi đã cho tất cả nguyên liệu vào nồi, cậu đậy kín nắp, đun sôi bằng lửa lớn rồi hạ nhỏ lửa hầm chậm. Cuối cùng, cậu dùng lửa vừa để cô đặc phần nước sốt.
Khi món kho hoàn thành, lúc mở nắp ra hương thơm ngào ngạt liền lan tỏa tràn ngập khắp gian bếp, mùi vị lưu luyến mãi không tan. Ninh Khải xé một miếng nhỏ và nếm thử. Gia vị hòa quyện hoàn hảo, thịt gà mềm, đậm đà, mỗi miếng đều khiến người ta say mê.
Hương thơm hấp dẫn cả Trịnh Vân, anh nhanh chóng chạy lại. Ninh Khải xé cho anh một chiếc đùi gà. Chỉ trong vài miếng, Trịnh Vân đã ăn hết còn nhìn cậu với ánh mắt thèm thuồng. Ninh Khải bật cười, đưa thêm một ít thịt gà cho anh:
“Được rồi, buổi tối ăn quá nhiều không tốt. Chỗ gà này mình giữ lại để ăn dần. Số còn lại mai mang bán. Lần sau anh đi săn thì mang thêm chút về nữa nhé.”
Trịnh Vân gật đầu đồng ý ngay.
Sáng hôm sau
Ninh Khải dậy sớm, cậu cẩn thận đóng gói thịt gà kho từ tối qua vào sọt, sau đó đến nhà cha mẹ đón các em cùng đi ra chợ.
Đây là lần đầu tiên Ninh Khải mang đồ ra chợ bán nên cậu chưa quen với cách hoạt động ở đó. Cậu không biết rằng những người bán hàng thường phải đến từ rất sớm để giành chỗ tốt. Khi cậu đến nơi, chỉ còn lại những vị trí ở cuối chợ. Ninh Khải đành đặt thịt gà kho ở đó để bắt đầu bày bán.
Vị trí này không thuận lợi vì ít người qua lại. Thỉnh thoảng mới có vài người dạo qua. Nhận thấy tình hình, Ninh Khải liền lớn tiếng rao bán để thu hút sự chú ý:
“Bán thịt gà kho lâu năm, ngũ vị hương thịt gà kho! Mời mọi người tới nếm thử, miễn phí dùng thử, không mua cũng không sao!”
Nghe thấy được ăn thử miễn phí, quả nhiên vài người phụ nữ trung niên mặc áo vải thô, trông chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, tò mò lại gần.
Ninh Khải vui vẻ cắt từng miếng nhỏ, đưa cho họ nếm thử.
“Chủ quán, thật sự được ăn miễn phí sao?” Một người phụ nữ nhận thịt gà mà vẫn không dám tin quay người sang hỏi lại với vẻ nghi ngờ. Họ trước giờ chưa từng gặp ai cho ăn thử mà không lấy tiền nên cảm thấy rất bất ngờ.
Ninh Khải cười thân thiện đáp:
“Các thím yên tâm, thử miễn phí hoàn toàn không mất tiền.”
Các phụ nhân ăn thử xong liền không ngừng khen ngợi:
“Ngon thật đấy!”
“Đúng vậy, trước giờ ta chưa từng ăn món nào ngon như thế này.”
“Lão bản, món thịt gà này bán thế nào?”
Nghe phản hồi tốt, Ninh Khải liền báo giá:
“Các thím, món thịt gà kho này một con nguyên vẹn là 45 văn. Nếu mua lẻ, đùi gà 10 văn một cái, cánh gà 5 văn một cái, còn lại các phần khác là 20 văn.”
Nghe xong, một phụ nhân nhíu mày:
“Lão bản, giá thế này hơi đắt. Bán rẻ hơn chút đi.”
Ninh Khải lắc đầu, cười nói:
“Các thím, giá này đã rất hợp lý rồi, cùng lắm tôi giảm thêm một văn thôi, không thể rẻ hơn được nữa.”
Nghe vậy, vài phụ nhân cảm thấy không hợp túi tiền nên bỏ đi.
Thấy tình hình như vậy, Ninh Khải nhận ra khu vực này chủ yếu là dân quê đến chợ, họ sẽ không chi quá nhiều tiền dù món ăn có ngon đến đâu. Cậu nghĩ không thể chỉ ngồi đây rao bán mãi.
“Đại Cường, Xuân Ca nhi, hai em ở lại trông sạp. Anh sẽ mang ít gà và phần thử qua chỗ đông người để rao bán.”
Dặn dò xong, Ninh Khải mang một ít thịt gà thử và ba con gà nguyên vẹn đi. Cậu vừa đi vừa rao lớn, thu hút sự chú ý của người qua lại. Trên đường, có vài người bị hương thơm hấp dẫn, hỏi giá. Trong đó, có một người không ngại giá cao, mua ngay một con gà nguyên vẹn.
Khi đến khu vực đông người hơn, chỉ trong chốc lát, hai con gà còn lại cũng đã bán hết. Thậm chí, một số người sau khi nếm thử còn hỏi Ninh Khải xem có còn gà không.
Ninh Khải vui vẻ nói:
“Món kho còn lại ở cuối chợ, mọi người có thể theo tôi qua đó, bên kia vẫn còn.”
Khi quay về sạp ở cuối chợ, Ninh Khải thấy trước sạp của mình có vài khách đang mua thịt gà. Đại Cường nhanh nhẹn đóng gói cho khách, còn Xuân Ca nhi thì nhận tiền.
Sau khi Ninh Khải dẫn thêm khách đến, toàn bộ thịt gà đã được bán sạch. Tổng cộng, họ thu về hơn 300 văn. Dù không phải con số lớn, nhưng đây là số tiền đầu tiên Ninh Khải tự kiếm được từ khi đến nơi này. Cậu cảm thấy rất vui mừng.
Bán hết thịt gà, lúc này cũng đã đến trưa. Ninh Khải quyết định thưởng cho các em mình:
“Đại Cường, Xuân Ca nhi, hôm nay chúng ta kiếm được tiền. Nào, để anh dẫn hai em đi ăn mì trộn!”
“Được a!” Đại Cường và Xuân Ca nhi đồng thanh reo lên, vui sướиɠ đi theo Ninh Khải.
Ăn xong mì trộn, Ninh Khải dạo quanh chợ mua một ít đậu hũ, đậu phộng, mộc nhĩ và vài loại rau củ khác. Cậu dự định sẽ thêm những nguyên liệu này vào món kho ngày mai để món ăn phong phú hơn.
Trước khi rời chợ, Ninh Khải mua thêm mấy chiếc bánh bao. Hai chiếc cậu để dành mang về cho Trịnh Vân, còn lại đưa cho Ninh Xuân và Ninh Cường mang về nhà. Ngoài ra, Ninh Khải còn đưa cho mỗi người 20 văn tiền, bảo họ mang theo.
“Đại ca, cảm ơn!” Ninh Cường và Ninh Xuân nhận được tiền thì rất vui mừng. Đây là lần đầu tiên họ tự kiếm tiền nên vội vàng cảm ơn Ninh Khải rối rít.