Nỗi đau bị một kiếm xuyên tim khiến Trương Tuệ An nhíu mày dần tỉnh lại, chẳng phải nàng đã chết rồi sao?
Nhìn vào căn phòng quen thuộc trước mắt, trong lòng nàng có một dự đoán mơ hồ, chẳng lẽ…
Nàng vội bật dậy khỏi giường không kịp xỏ dày chạy một mạch tới thư phòng. Phủ thừa tướng vẫn còn đó, những đoá hoa đinh hương vẫn đang nở rộ đung đưa trong làn gió.
Vừa bước tới cửa thư phòng, nàng đã nghe giọng huynh trưởng nàng nói: “Cha à, hôm nay trong lúc ra phố dạo chơi con phát hiện một ổ buôn bán nô ɭệ trái phép, con đã bắt giam kẻ đầu xỏ giao nộp cho quan phủ rồi nhưng còn đám nô ɭệ đó…”
Trương thừa tướng là người hiền đức, ông thở dài nói: “Cũng chỉ là mấy người nô ɭệ đáng thương thôi, con cứ giữ lại trong phủ làm hạ nhân cũng được. Phủ thừa tướng chúng ta không thiếu chút cơm nuôi bọn họ đâu.”
Cái gì? Nô ɭệ? Hạ nhân?
Trương Tuệ An phút chốc thấy lạnh cả sống lưng, nàng nhớ ra rồi, năm năm trước cha nàng vì không nỡ để đám nô ɭệ bị lưu lạc đầu đường xó chợ nên đã thu nhận một đám nô ɭệ trở thành hạ nhân trong phủ, trong đám nô ɭệ này còn có cả Cố Dực, hắn giả làm nô ɭệ trà trộn vào phủ nàng, trở thành hạ nhân trong phủ nàng, nàng nhớ kiếp trước nàng chưa từng có bất kỳ liên hệ nào với hắn, vậy mà hắn lại để mắt đến nàng…
“Không, con không đồng ý.”
Nàng cắn môi đẩy cửa vào, nhìn huynh trưởng Trương Tuệ Minh vẫn là thiếu niên mặt mũi tuấn tú khí phách ngời ngời lại nhìn sang phụ thân vẫn đang khỏe mạnh trước mặt, hai mắt nàng đỏ hoe, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc ngập tràn nước mắt.
Huynh trưởng nàng thấy nàng khóc liền vội chạy tới lau nước mắt cho nàng, rõ ràng hôm qua muội muội còn vui vẻ nói cười sao hôm nay lại khóc lê hoa đái vũ như vậy? Hắn cuống quýt cả lên: “An nhi, muội sao vậy? Có phải có ai bắt nạt muội không? Để huynh trưởng đi đòi lại công đạo cho muội.”
Cha nàng cũng lo lắng không kém, ông tiến tới sờ trán nàng, ôn tồn hỏi: “An nhi, có phải con bị cảm không.”
Cảm nhận được hơi ấm từ tay cha, cảm xúc bất an trong lòng nàng mới dịu bớt, Trương Tuệ An khịt mũi: “Không ạ, cha ơi cha đừng để đám nô ɭệ đó vào phủ được không?”
Trương thừa tướng hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị đột ngột của nàng nhưng vẫn dịu dàng hỏi: “An nhi không thích bọn họ à?”
Nàng nghĩ đến thảm cảnh kiếp trước của cha huynh, ánh mắt dần trở nên kiên định: “Phụ thân, những nô ɭệ đó thân phận không rõ ràng tốt nhất không nên giữ lại tránh hậu họa về sau.”
Cha nàng nghe nàng nói vậy thì thoáng do dự, lời nàng nói không phải không có lý, hơn nữa con gái bảo bối của ông đang khóc rồi, thôi thì cứ theo ý nàng vậy. Ông gật đầu nói: “An nhi suy nghĩ rất chu toàn, là do cha quá mất cảnh giác rồi. Những nô ɭệ này ta sẽ giao cho quan phủ xử lý.”
Nghe được lời khẳng định của ông nàng mới yên tâm phần nào, thấy đã không còn việc gì nữa nàng mới xin phép trở về phòng trước, trên đường về phòng, nàng đi lướt qua một đám người.
Dù chỉ là thoáng qua nhưng nàng có thể cảm nhận có một ánh mắt đang nhìn nàng chòng chọc. Nàng rùng mình rảo bước nhanh hơn.
Thu Nguyệt đi phía sau nàng lén nói nhỏ: “Tiểu thư, đây là đám nô ɭệ công tử cứu về sao? Nhìn bần quá.”
Nàng nghe Thu Nguyệt nói vậy hơi thả chậm bước chân, khẽ liếc mắt đánh giá đám nô ɭệ, quả thực nhìn ai nấy đều ăn mặc rách rưới, mặt mũi lem luốc. Nàng vừa liếc mắt đã nhận ra trong đám người đang đứng còn có cả Cố Dực, không phải vì hắn ăn mặc sạch sẽ hơn những người khác mà bởi hắn thực sự rất cao, cao vượt trội hơn hẳn so với những người khác, khí cất cao ngạo lạnh lùng chẳng khác nào hạc đứng giữa bầy gà. Thấy hắn nhìn nàng, nàng vội quay đầu rảo bước thật nhanh, kiếp này hắn không còn làm hạ nhân trong phủ nữa, có phải nàng sẽ không bị hắn giam cầm không?
Nàng trở về phòng mà không khỏi run rẩy, ánh mắt hắn vừa rồi rõ ràng là ánh mắt dò xét, là ánh mắt thú dữ mỗi khi đi nhìn con mồi, có khi nào hắn cũng sống lại không?