Dưới sự bao che dung túng của hắn, nàng trở nên kiêu ngạo trả thù tất cả mọi người, hôm đó Diêu Ngọc dám chỉ tay vào mặt nàng mắng nàng không biết liêm sỉ, cha huynh đều bị hại chết mà vẫn còn ung dung nhàn nhã vậy nên nàng liền cho nàng ta biết thế nào mới là không biết liêm sỉ thực thụ.
Diêu Ngọc bị nàng sai người vả thẳng vào mặt trước sự chứng kiến của bao nhiêu cung nhân, từng tiếng chát giòn tan vang lên khiến lòng nàng thêm nặng trĩu. Nàng… trở nên độc đoán như vậy từ khi nào?
Việc Diêu phi bị hoàng hậu xử đánh lập tức truyền tới tai Diêu tướng quân, phải nói trong cung kỵ nhất là đánh vào mặt, vậy mà hoàng hậu lại vì tư thù cá nhân mà để con gái ông ta chịu sỉ nhục lớn đến vậy, dĩ nhiên Diêu tướng quân đâu thể nuốt trôi cục tức này.
Ông ta lập tức vào cung an ủi con gái, nói nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng ta. Quả thực ông ta dám làm thật, hiện giờ Cố Dực mới lên ngôi chưa được bao lâu, các thế lực tiền triều vẫn còn bất mãn với hắn, mà Diêu tướng quân lại lôi kéo được nhiều phe cánh trong triều, có thể nói như hổ mọc thêm cánh.
Chính ông ta là người dẫn đầu nhóm triều thần dâng tấu mong phế hậu, trên triều, ông ta giả vờ cung kính nói: “Hoàng thượng, hiện giờ hoàng hậu cậy sủng mà kiêu tính tình ngỗ ngược, nên phế truất ngôi vị hoàng hậu giam vào lãnh cung làm an lòng dân ạ.”
Mấy lão già ở dưới cũng lập tức gật gù tán đồng với ý kiến của Diêu tướng quân, đều đồng loạt quỳ xuống xin hoàng thượng phế hậu.
Cố Dực ngồi trên long ỷ thần sắc lạnh lùng, cặp mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại càng làm tăng thêm phong thái bậc đế vương, hắn nhếch môi cười nhạt: “Phế hậu? Các ngươi nghĩ mình là ai mà dám kêu ta phế hậu? Ta không những không phế hậu mà còn muốn giải tán hậu cung, chỉ giữ lại hoàng hậu.”
Nghe đến câu này, đám triều thần tức khắc bàn tán xôn xao, ai nấy đều bất mãn nói hoàng thượng quả thực bị yêu phi mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi.
Cố Dực nhìn mấy lão thần râu tóc bạc phơ bị hắn chọc tức đến mặt đỏ tía tai, chỉ ung dung nói: “Trẫm đang thông báo với các ngươi, không phải đang xin ý kiến của các ngươi. Ai không hài lòng có thể từ quan, trẫm không giữ.”
Chuyện giải tán hậu cung còn chưa lắng xuống lại hay tin hoàng thượng muốn xây một cung điện dát vàng cho hoàng hậu, lòng dân lập tức sôi sục người nào người nấy đều mắng hắn là hôn quân, không đáng làm vua.
Khắp bốn phương tám hướng cùng đồng loạt khởi nghĩa, đám quân phản loạn thế mạnh người đông, lại thêm có Diêu tướng quân ra tay tương trợ rất nhanh đã chiếm đóng hoàng cung.
“Gϊếŧ hôn quân! Gϊếŧ yêu hậu!”
Đoàn quân phản loạn giơ cao ngọn cờ đỏ khí thế hiên ngang tiến vào Dưỡng Tâm Điện.
Nhìn cảnh tượng hoang tàn đổ nát trước mắt, Trương Tuệ An biết cuối cùng nàng cũng được giải thoát rồi.
Cố Dực cầm trường kiếm chạy tới ôm nàng vào lòng dặn dò: “An nhi, nàng theo Lý Ngọc chạy đi, ta giữ chân bọn chúng.”
Nhưng nàng chỉ nhìn hắn, lắc đầu. Nàng không muốn chạy nữa.
“Hôn quân quả nhiên ở đây! Gϊếŧ bọn chúng!”
Đám phản quân đồng loạt lao lên, toàn bộ bất mãn tích tụ bấy lâu giờ dồn hết vào từng nhát kiếm.
Cố Dực vừa phải chống đỡ đám phản quân vừa bảo vệ nàng sau lưng nên rất nhanh đã trở nên yếu thế, cuối cùng bị một kẻ phản quân đâm một nhát kiếm chí mạng.
Trước khi chết, hắn mỉm cười nhìn nàng, giọng nói trở nên yếu dần đi: “An nhi, kiếp sau ta không làm hoàng đế, nàng cũng không làm hoàng hậu. Hai ta chỉ là một cặp phu thê ân ái, có được không?”
Thấy hơi thở hắn yếu dần trong vòng tay nàng, nàng rơi nước mắt gật đầu: “Được.”
Trời mùa đông tuyết rơi trắng xóa, thi thể hai người bị vùi lấp trong tuyết không một ai quan tâm.
Nàng có yêu hắn không? Nàng yêu hắn.
Nàng có hận hắn không? Nàng hận hắn.
Nếu được làm lại, nàng không muốn gặp hắn nữa.