Những bông hoa ấy rơi vào vùng vực sâu, nhưng chúng không héo rũ hay chết đi như những loài cây cỏ khác từng bị nuốt chửng.
Lâm Linh tròn mắt tò mò, định hỏi Thi Trường Uyên chuyện gì đang xảy ra, thì thấy hắn đã bước vào vùng đất tối đen, vươn tay về phía cậu.
"Lại đây?"
Người đàn ông đứng trên vùng đất tối đen, đơn độc, trông có vẻ cô dơn.
Tiểu hoa yêu đứng dậy, từ trên tảng đá cao nhìn xuống, rồi dang rộng tay, gọi lớn: "Em nhảy xuống nhé, nhớ bắt lấy em đấy!"
Nói rồi, cậu nhảy thẳng về phía Thi Trường Uyên.
Hắn đón lấy cậu một cách vững vàng.
"Thích quá đi!"
Sau khi thoát khỏi cảm giác mất trọng lực, Lâm Linh nhảy xuống khỏi vòng tay của Thi Trường Uyên.
Cậu đứng trên vùng đất vực sâu, tò mò dùng mũi chân dẫm thử. Cảm giác cứng mềm và mọi thứ khác không có gì khác biệt so với đất bình thường.
"Nếu đây là bản thể của anh, vậy chẳng phải chúng ta đang nhảy nhót trên đầu anh sao?" Lâm Linh nhảy nhót vài cái, bỗng nghĩ ra.
Nhưng chưa kịp nhảy thêm, cậu cảm thấy chân mình bị thứ gì đó cuốn lấy. Nhìn xuống, cậu thấy bóng tối đen kịt bò lên, quấn lấy mắt cá chân mình.
Cảm giác có chút nhột nhột.
Lâm Linh mặc chiếc yếm ngắn, ngồi xổm xuống kiểm tra và chạm thử vào bóng tối.
Chỗ bóng tối tiếp xúc thì phẳng mịn, không có gồ ghề, nhưng khi bò qua da, cậu lại cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo, nhớp nháp.
"Cái này đang làm gì vậy?"
Nhìn bóng tối leo lên chân, như một vết bớt đột nhiên mọc ra, thậm chí còn muốn bò cao hơn, cậu giơ tay định ngăn lại. Nhưng bóng tối lại thuận theo tay cậu, bò lên cổ tay.
Nhìn vẻ bối rối của Lâm Linh, Thi Trường Uyên bước tới, chỉ cần đưa tay nắm một cái đã kéo toàn bộ bóng tối ra khỏi cậu.
"Không sao đâu." Thi Trường Uyên không thay đổi sắc mặt, trực tiếp muốn kết thúc chuyện này.
Mặc dù vực sâu chính là bản thể của hắn, nhưng quá lớn để hắn kiểm soát từng ngóc ngách. Những bóng tối ấy thường hành động theo tiềm thức của hắn, giống như con người cũng không thể kiểm soát toàn bộ cơ thể mình vậy.
Thi Trường Uyên cũng rất muốn gần gũi với hạt giống của mình, nhưng lý trí nhắc nhở hắn không được làm đối phương hoảng sợ.
"Vậy còn chỗ này thì sao?"
Tiểu hoa yêu bị dụ dỗ liền nhanh chóng chuyển sự chú ý, đưa cổ tay về phía Thi Trường Uyên.
"Cái bóng nhỏ này anh không định gỡ nó ra sao?"
Dải bóng đen trên cổ tay Lâm Linh bò từ giữa ngón tay cái và ngón trỏ, chéo qua mu bàn tay, cuối cùng quấn hai vòng quanh cổ tay rồi dừng lại, bất động.
"Không gỡ."
Thi Trường Uyên cúi mắt nhìn dải bóng đen, chỉ khẽ chạm nhẹ vào nó, rồi ngước nhìn Lâm Linh, ánh mắt nghiêm túc.
"Nó có thể bảo vệ Linh Linh."
Khí tức của vực sâu bám lên người tiểu hoa yêu sẽ khiến gần như mọi sinh vật biến dị đều tránh xa. Vực sâu có thể nuốt chửng mọi thứ, không gì có thể làm tổn thương nó, và đương nhiên cũng không gì có thể làm hại Lâm Linh.
Quan trọng nhất, với dấu ấn này, hạt giống của hắn sẽ không bao giờ bị lạc mất nữa.
Thi Trường Uyên đã nghĩ trước cách thuyết phục nếu Lâm Linh từ chối. Nhưng Lâm Linh tựa hồ chẳng hề bận tâm đến điều đó.
"Đây là quà tặng cho em sao?"
Đôi mắt Lâm Linh lập tức cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, giơ cổ tay lên trước mặt Thi Trường Uyên, vui vẻ nói lớn: "Em thích lắm!"
Mọi việc khi đã bước qua được bước đầu tiên, các bước tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều. Rõ ràng hôm qua, Lâm Linh còn rón rén trốn sau tảng đá lớn, không dám tiến thêm khi đến tìm người hàng xóm mới.
Hôm nay, cậu đã dám ngồi bên mép vực sâu, thả chân đung đưa trong gió, tò mò cúi đầu xuống quan sát cấu trúc bên trong, hoặc lớn tiếng gọi xuống vực xem có tiếng vọng lại hay không.
Sự táo bạo này đã vượt qua giới hạn, có thể xem như hành động hoàn toàn "không biết sợ".