“Ai nói chứ!”
Tiểu hoa yêu nhìn người đàn ông trước mặt, lớn tiếng khẳng định:
“Em đâu có sợ!”
Nói rồi, Lâm Linh thoát khỏi vòng tay của Thi Trường Uyên, bước đến vùng đất bị vực sâu xâm thực. Cậu cúi người, dùng đầu ngón tay chạm vào mặt đất trước mũi chân. Ngay lập tức, một bông hoa nhỏ màu trắng nở rộ.
Lâm Linh tiếp tục chạm vào đất. Ở mỗi nơi ngón tay cậu lướt qua, lại xuất hiện một bông hoa nhỏ màu trắng bằng móng tay.
Những bông hoa trắng ấy dần dần tiến sát đến ranh giới giữa đất bình thường và vùng vực sâu tối đen…
“Nhìn xem!”
Lâm Linh lập tức đứng lên, ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, tự hào khoe với Thi Trường Uyên tác phẩm của mình.
Trên mảnh đất tối đen, cằn cỗi và bị coi là vùng chết chóc, một bông hoa nhỏ trắng muốt đang lay động trong gió.
"Anh xem, em sẽ không sợ đâu!"
Tiểu hoa yêu bước đến trước mặt Thi Trường Uyên, còn nhảy nhót vài cái, trông có vẻ rất tự hào, muốn thu hút toàn bộ sự chú ý của Thi Trường Uyên, mong muốn được khen ngợi.
Thật sự không sợ sao? Thi Trường Uyên nhìn hàng hoa trắng nhỏ trên mặt đất, rồi lại nhìn tiểu hoa yêu đang đứng trước mặt, đôi mi vô thức rung rinh. Hắn bất ngờ đưa tay lên, che đôi mắt lấp lánh của cậu.
Đôi mắt ấy sáng đến mức, trong một thế giới ảm đạm tận cùng, nó đủ để thu hút mọi ánh nhìn, của cả người lẫn sinh vật.
Không ai có thể cô đơn bước trong bóng tối mãi mãi, cũng không ai không hướng về ánh sáng, cho dù là một vực sâu vốn dĩ nuốt chửng ánh sáng.
"Che mắt em làm gì vậy?" Lâm Linh thắc mắc hỏi.
Cậu lắc đầu, cố nhìn qua kẽ tay của Thi Trường Uyên để lén quan sát xem có chuyện gì đang xảy ra.
Ai nha, chẳng lẽ anh ấy xúc động quá, nên khóc rồi sao?
Nghĩ đến khả năng này, tiểu hoa yêu giơ tay, cố gắng bẻ kẽ tay Thi Trường Uyên ra một chút, tò mò lộ rõ trên từng cử chỉ.
Nhưng khi ngón tay cậu vừa chạm vào tay Thi Trường Uyên, hắn lại thuận theo lực cậu, buông tay xuống.
Ánh sáng trở lại, tiểu hoa yêu ngay lập tức nhìn chằm chằm vào mắt Thi Trường Uyên. Nhưng đáng tiếc, cậu không phát hiện dấu hiệu nào của những viên ngọc nhỏ rơi xuống.
Hoa nhỏ ranh ma.
Nhìn thấy vẻ thất vọng rõ ràng trong mắt Lâm Linh, Thi Trường Uyên bất giác bật cười trước sự "Quang minh chính đại, ngay thẳng" của cậu. Hắn bỏ tay xuống, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ấy, cười khẽ, giọng nói hơi khàn.
"Lúc nãy..."
Khi em chạm vào vực sâu mà người ta đồn sẽ nuốt chửng sinh mạng, em đã nghĩ gì?
Thi Trường Uyên muốn hỏi, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào, cũng không rõ bản thân mong đợi câu trả lời gì. Sau một hồi do dự, hắn chẳng nói thêm gì cả.
"Em biết anh sẽ không làm hại em mà!" Lâm Linh chớp mắt, như thể vừa hiểu ra điều gì, vui vẻ nói.
Lý do rất đơn giản: bọn họ là bạn bè! Dù chỉ mới làm bạn vài ngày, nếu vực sâu không đùa giỡn với cậu, chắc chắn sẽ không làm hại cậu!
Một vực sâu muốn trồng hạt giống, dù có năng lực nuốt chửng, chắc chắn không phải vực sâu xấu.
Thi Trường Uyên nhìn tiểu hoa yêu trước mặt đang nói năng chắc chắn, có chút bất lực. Hắn cảm thấy cậu quá ngây thơ, nhưng đồng thời cảm giác được tin tưởng như vậy lại vô cùng đặc biệt.
Ánh mắt hắn dừng trên bông hoa trắng nhỏ đang lay động trong gió giữa vùng đất tối đen của vực sâu. Đột nhiên, những bóng đen bắt đầu rục rịch.
Vùng tối đen như một chiếc bóng, ban đầu thử thăm dò, lan ra một chút. Thấy Lâm Linh không có phản ứng, nó nhanh chóng bao quanh một vòng, uốn lượn, bao trọn tất cả những bông hoa trắng nhỏ.
Giống như một con ác long đang dùng cái đuôi quấn lấy kho báu của mình.