Nằm trên giường mềm mại Du Nguyệt đặt hai tay trước bụng, dáng nằm thẳng tắp tựa cậu không phải nằm trên giường mà đang nằm trong quan tài vậy. Đồng tử lơ đãng hướng lên trần, Du Nguyệt cảm giác như mình đã quên mất điều gì thì phải, rốt cuộc là gì ta...hmm...
"A!" Cậu ngồi bật dậy, nhanh chóng mở giao diện liên lạc ra. Đúng rồi, sao cậu lại quên mất chuyện này được cơ chứ. Xin lỗi cậu nhiều nha Thiểm Chu, nãy đọc tin nhắn cậu rồi mà quên không rep.
99+ Tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Từ Chu Chu.
Từ Baba đại nhân.
Từ Mama yêu quái.
Du Nguyệt nhìn mà thấy tội lỗi quá chừng, cậu không muốn làm mọi người lo lắng đâu.
Lưỡng lự chốc lát cậu gửi tin nhắn báo bình an cho hai vị phụ huynh nhà mình, nói dối qua quýt (cậu tự cảm thấy mình nói dối rất siêu), chuyện trò chơi hoang đường này vẫn là không nên nói đi.
Còn Thiểm Chu, đương nhiên Du Nguyệt phải kể cho cậu ta rồi. Bạn thân á, không phải là để tám lúc này thì lúc nào nữa.
Dường như cậu ta lúc nào cũng trong trạng thái hoạt động, Du Nguyệt vừa gửi tin qua liền lập tức nhận được hồi âm. Sau một màn bù lu bù loa online thì Thiểm Chu mới chịu dừng cái tay liên hoàn gõ chữ lại để nhường cho cậu giải thích, thật ra cậu ta muốn gọi video cho nhanh song Du Nguyệt lại từ chối. Tuy đã rút chỉ nhưng vết thương trên miệng vẫn còn, cậu lo thằng bạn nhát gan nhà mình sẽ bị dọa sợ...mà cậu thì lười dỗ lắm.
Giải thích mọi chuyện xong Du Nguyệt nhắm mắt lại chờ phản ứng từ bên kia, có hơi buồn ngủ rồi.
Chu Chu: "Quản lí vi diện hả? Nghe ngầu thế, vậy giờ tui là bạn của Thần rồi a."
DN: "Không phải, tôi mới là ứng cử viên thôi, còn nhiều người khác lắm."
DN: "Mà cậu tin tôi hở?"
Chu Chu: "Tin chứ, ai bảo cậu là bạn tui, tui tin A Nguyệt sẽ chẳng ở không bịa chuyện làm gì."
Đọc mấy dòng này cậu cảm động vô cùng, đúng là bạn của tôi.
Nhưng không phá hoại bầu cảm xúc thì không phải bạn thân cậu, tin nhắn tiếp theo liền trực tiếp khiến cậu cảm lạnh tình bạn này.
Chu Chu: "Cậu ngốc lắm, không thể nói dối."
Ý gì? Xúc phạm nha. Chu Chu mới ngốc đó!
Chu Chu: "Đã bảo cậu không thể nói dối mà. Cô chú vừa nhắn tin cho tui kìa, cậu bịa chuyện vô lý quá cô chú không tin, cái gì cũng đến tay tui, tui phải vận dụng 100% công suất não bộ mới khiến cô chú tin là cậu đi du lịch đấy!!!!!!"
Úi cha, nhiều chấm than ghê, còn không cách tin nhắn nữa, Du Nguyệt vốn định phản bác mà không biết nên nhắn gì hết luôn. Lại một tin nhắn nữa.
Chu Chu: "A Nguyệt, chú ý an toàn."
Cậu ta thay đổi chủ đề nhanh quá làm cậu không phản ứng kịp, hồi lâu sau cánh môi luôn như một đường thẳng nhẹ cong lên.
DN: "Ừm, chăm sóc Bạch Tuyết giúp tôi, trong thời gian ngắn có lẽ tôi chưa về được."
-----------
Thánh địa - không sai lệch với cái tên của nó, mọi thứ nơi đây đều toát lên sự linh thiêng, sạch sẽ. So với những phó bản khác tựa như 2 thái cực, quá yên bình, quá đẹp đẽ, không thấy bóng dáng quỷ dị đâu cả...à nếu bỏ qua những linh mục cùng nữ tu.
Màn đêm buông xuống, tĩnh mịch. Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua từng tán lá rậm rạp rọi xuống rừng già. Như hư như thực, bóng người lững thững từng bước trong đêm, chậm chạp.
Hướng bóng người đi tới, nơi những đứa trẻ đang say ngủ dưới sự "vỗ về" của các nữ tu sĩ...
Đứa trẻ ngoan ngủ ngoan ngủ ngon
Ngài đói rồi...đói rồi...
Đứa trẻ hư thức trắng
Phải phạt thôi...phạt thôi...
Ngài đói rồi...đói rồi...
----------------
Trời mờ sáng, Du Nguyệt bị đánh thức bởi đồng hồ sinh học của mình, vươn vai làm động tác dãn cơ nghe tiếng răng rắc phát ra cậu cảm thán, mình già thật rồi a.
Lão già - 17 năm cuộc đời - Du Nguyệt rời giường, lại một ngày vất vả cho cái thân già này. Đứng trước gương nhìn dung mạo phản chiếu cậu không khỏi giật mình, mới ngủ một giấc mà vết thương đã lành hoàn toàn, ngay cả vết sẹo mờ cũng không có.
Hiếm khi hệ thống chịu ló đầu ra khi cậu không tìm: [Bạn là nửa NPC cũng coi như một nửa dị loại rồi, ở nơi này đừng áp dụng logic khoa học, vứt hết đi mới có thể sống lâu.]
Du Nguyệt nghe vậy cũng gật nhẹ tỏ ý đã hiểu, hệ thống không có động thái gì nữa, chắc là đi kiếm chuyện với mấy người chơi khác rồi đi.
Sửa soạn lại một chút cậu mở cửa đi ra ngoài, sắc trời vẫn một màu mờ đυ.c. Du Nguyệt không vội, mang tâm trạng thư thái đi tới Thánh điện, không khí trong lành sáng sớm khiến cậu thấy tốt hơn nhiều. Cảm giác hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp -
"AAAAAAA!!!!!" Tiếng hét thất thanh phá tan sự yên bình.
Ừm...có vẻ cũng không tốt đẹp lắm.
✢✢✢✢✢✢✢✢✢