Đêm nay Tô Anh ngủ trong phòng Lư lão phu nhân.
Như nàng dự đoán, Lư lão phu nhân quả thật rất không muốn để các cháu trai dây dưa với nàng. Khi nàng ấp úng kể về việc Lư Nguyên Lễ quấy rối, Lư lão phu nhân lập tức cho nàng ở lại gian ngoài và một lần nữa hứa hẹn sẽ sớm đưa nàng về Cẩm Thành.
Lúc này trong phòng tối đen như mực. Lư lão phu nhân đã ngủ từ giờ Dậu, còn Tô Anh ôm lá thư của Đậu Yến Bình vào lòng, khi vui khi buồn, làm sao cũng không ngủ được.
Nàng quen biết Đậu Yến Bình khi còn ở Bùi phủ. Bùi Ki thành danh từ thuở thiếu niên, tài học phẩm hạnh được đương thời coi trọng, các đại tộc trong thành Trường An đều muốn cho con cháu kết giao với hắn. Vì thế xung quanh Bùi Ki luôn có nhiều thanh niên tài tuấn vây quanh.
Trong số đó, nàng chỉ liếc mắt một cái đã chọn trúng Đậu Yến Bình.
Phụ thân hắn xuất thân từ danh môn, mẫu thân là Nam Xuyên quận chúa. Bản thân hắn tính tình chính trực phóng khoáng, trong nhà cũng không có những chuyện rắc rối phiền toái, quả thật xứng đáng là một phu quân tốt.
Đoạn tình này, ban đầu không hẳn là tình, mà là nàng tìm đường thoát thân. Khi ấy nàng vừa đến Bùi phủ, cả nhà đều chán ghét Thôi Cẩn vì đã phá hoại gia đình người ta, không ai ưa hai mẹ con nàng. Mà nàng vốn đã trải qua nỗi đau mất cha, lại theo mẫu thân hai lần tái giá, vô cùng sợ hãi cảm giác phiêu bạt không nơi nương tựa. Thêm vào đó tuổi còn nhỏ, từng trải chưa đủ, nên chỉ nghĩ được một con đường là tìm một người đáng tin cậy để gả cho, để từ đây không phải theo mẫu thân phiêu bạt khắp nơi nữa.
Nàng chọn Đậu Yến Bình, ban đầu đơn giản chỉ vì hắn phù hợp với điều kiện của nàng, nhưng bây giờ...
Trong lòng chợt dâng lên tình cảm triền miên, giờ đây, nàng thật sự rất nhớ hắn. Muốn gặp hắn, muốn được vùi vào lòng hắn, thổ lộ hết những nỗi lo sợ mấy ngày qua. Muốn được bàn tay ấm áp của hắn vuốt ve mái tóc, an ủi tâm hồn cô độc phiêu dạt của nàng.
Tô Anh nắm chặt lá thư, từng chữ đã thuộc lòng nhưng vẫn muốn xem lại một lần nữa. Nhưng nếu thắp đèn sợ sẽ làm kinh động Lư lão phu nhân trong phòng. Đang lúc do dự, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng động nhỏ, như có vật gì rơi xuống.
Tô Anh giật mình trong lòng, vội vàng ngồi dậy, vơ lấy áo khoác thêm.
Ngoài cửa sổ, Lư Nguyên Lễ vừa từ mái nhà nhảy xuống, đang định đưa tay cạy cửa sổ thì cổ tay bỗng tê rần. Hắn giật mình, hít vào một hơi. Theo đó là tiếng "cốc" nhỏ, vật vừa đánh trúng cổ tay hắn rơi xuống bậc thềm.
Là một viên đá. Lư Nguyên Lễ nhặt lên cầm trong tay, nhíu mày quát khẽ: "Ai?"
Xung quanh im ắng, chỉ có gió thổi lay động ngọn cây, bóng lá đong đưa trên tường. Ai đang núp trong bóng tối đánh trúng hắn?
Trong phòng, Tô Anh ngay lập tức nhận ra giọng nói của hắn, kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh.
Nàng biết Lư Nguyên Lễ là kẻ không coi trời đất ra gì, nhưng vẫn không ngờ hắn dám mò đến đây vào giữa đêm khuya, trong khi Lư lão phu nhân đang ngủ ở ngay bên cạnh.
Ngoài cửa sổ, Lư Nguyên Lễ nhảy lên mái nhà. Vầng trăng non nghiêng treo chân trời, sao thưa mây nhiều, bóng đêm dày đặc khiến khó phân biệt phương hướng. Kẻ vừa ám toán hắn đang ẩn nấp ở đâu? Lại vì sao muốn ám toán hắn, chẳng lẽ là... Tô Anh?
Ý nghĩ vừa chợt lóe, hắn lại nhảy xuống mái nhà, đưa tay sờ soạng cửa sổ. Sau lưng có tiếng gió nhẹ, rồi lại có vật gì đó xé gió lao tới. Lư Nguyên Lễ nghe tiếng đoán hướng, xoay người né tránh, lập tức nhảy lên nhảy xuống, đuổi theo hướng ám khí bay đến.
Hẳn là vì Tô Anh. Tiểu nương tử nhìn thì yếu ớt đáng thương, tưởng dễ bề nắm giữ, không ngờ lại âm thầm có người giúp đỡ, đến canh khuya còn đứng gác cho nàng. Lư Nguyên Lễ nhảy từng bước trên mái ngói tìm kiếm xung quanh, chợt nghe phía dưới có tiếng "phụt" vang lên, theo sau là tiếng Lư lão phu nhân: "Động tĩnh gì vậy?"
Ánh đèn nhanh chóng sáng lên, nha hoàn và các bà tử đều bị kinh động, vội vàng đáp lời ồn ào, bên ngoài đám thị vệ nghe thấy động tĩnh cũng bắt đầu chạy về phía này. Lư Nguyên Lễ không rõ phía dưới xảy ra chuyện gì, vội lẻn vào bóng cây, lúc này cũng không còn tâm trí đi tìm kẻ đánh lén nữa, chỉ chăm chú quan sát tình hình bên dưới.
Trong phòng, Lư lão phu nhân khoác áo ngồi dậy, hỏi: "Vừa rồi là động tĩnh gì?"
Tuổi già nên bà ngủ rất nhẹ, chút động tĩnh là tỉnh, huống chi vừa rồi tiếng "phụt" nghe như vang lên ngay bên tai.
Ngoài phòng, Tô Anh giả vờ vừa tỉnh giấc, dụi mắt ngồi dậy: "Chuyện gì vậy?"
"Vừa rồi lão phu nhân nghe thấy có động tĩnh," thị tỳ nói chưa dứt lời đã hét lên sợ hãi, chỉ vào cửa sổ cách màn giường không xa, "Anh Nương tử, cửa sổ của người..."
Tô Anh quay đầu nhìn, cũng kêu lên sợ hãi: "Sao cửa sổ lại vỡ vậy?"
Khi Lư lão phu nhân được thị tỳ đỡ ra, liền thấy bà tử trực đêm cầm đèn soi cửa sổ khắc hoa văn cánh sen. Tấm giấy mới thay sau lập xuân đã bị đυ.c một lỗ, gió đêm lạnh lẽo thổi thẳng vào trong, khiến ngọn đèn lay động bất định.
Mọi người nhìn quanh, thấy Tô Anh run rẩy núp ở góc phòng, có vẻ sợ hãi cực độ, đầu cũng không dám ngẩng lên. Lư lão phu nhân sa sầm mặt hỏi: "Sao lại thế này?"
"Con đang ngủ say thì nghe bà kêu lên, tỉnh dậy đã thấy như vậy rồi." Tô Anh cúi đầu lau nước mắt, sợ sệt nhắc nhở, "Bà, có phải là có kẻ trộm không?"
Câu nói khiến Lư lão phu nhân kinh nghi bất định. Đúng lúc đó, tên đứng đầu đám thị vệ cách cửa bẩm báo: "Lão phu nhân, dưới cửa sổ rơi hai viên đá, có vẻ như có kẻ xấu dò đường. Tiểu nhân đã cho người đi lục soát."
"Lục soát, phải lục soát cho kỹ!" Lư lão phu nhân tức giận nói, "Xem thử là kẻ nào không muốn sống, dám đến phủ tướng quân của ta làm càn!"