Huynh Trưởng Không Tốt

Chương 2.2

Bùi Ki thi lễ ba lần rồi thẳng người đứng dậy. Linh đường đơn sơ đến mức chỉ cần liếc mắt là thấy hết, hương đèn lạnh lẽo, khói nhạt. Ngay cả một người ra mặt thu xếp cho nàng cũng không có. Nghe nói Lư phủ chưa từng thừa nhận thân phận vợ kế của Thôi Cẩn, đối với hai mẹ con nàng cực kỳ lạnh nhạt, qua việc này có thể thấy được đôi phần.

Hắn lấy từ trong tay áo ra một bức thư đưa qua: "Thư của Yến Bình."

Tô Anh chấn động, buột miệng hỏi: "Hắn... hắn thế nào?"

Đậu Yến Bình là người bạn thân thiết nhất của Bùi Ki, cũng là vị hôn phu mà nàng đã thầm định. Sau khi mẫu thân qua đời, nàng đã liên tiếp viết cho Đậu Yến Bình mấy bức thư nhưng chưa từng nhận được hồi âm, trong lòng vì thế mà ngày đêm bất an.

Nàng vội vàng đón lấy thư định mở ra xem, chợt nhận ra điều gì đó, mặt lập tức đỏ bừng.

Việc giữa nàng và Đậu Yến Bình chưa từng nói với ai, nhưng nếu Bùi Ki có thể mang thư đến cho nàng, phải chăng hắn đã biết?

Bùi Ki thấy nàng đỏ mặt đến tận mang tai, những sợi tóc mai rũ xuống bên môi, nàng cắn môi, để lại vài vết đỏ thẫm trên hàm răng trắng muốt. Bùi Ki chuyển mắt đi nơi khác: "Hắn rất khỏe."

Tô Anh hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh lại: "Đa tạ a huynh."

Nửa năm trước, Đậu Yến Bình được điều từ Trường An đến Lạc Dương. Trong thời gian đó, hai người vẫn thường xuyên thư từ qua lại. Họ còn hẹn ước khi Đậu Yến Bình về nhà nghỉ ngơi vào dịp Thanh Minh sẽ công khai với gia đình và tiến hành cầu hôn. Nhưng từ khi mẫu thân qua đời, dù nàng trông ngóng đến mỏi mắt vẫn không có tin tức gì của Đậu Yến Bình. Nàng lo lắng không biết hắn có gặp chuyện gì không, lại nghi ngờ không biết hắn có thay lòng đổi dạ, phụ lời minh ước năm xưa hay không. Rốt cuộc những chuyện như thế này, nàng đã từng chứng kiến quá nhiều bên cạnh mẫu thân.

"Không có gì." Bùi Ki nhạt nhẽo đáp.

Khóe mắt hắn thoáng thấy bàn tay nàng nắm chặt ống tay áo, một góc thư thò ra từ cổ tay áo. Nàng nắm thật chặt, những ngón tay thon dài vô thức vuốt ve phong bì. Chắc hẳn nàng đang nóng lòng chờ hắn đi để đọc thư. Bùi Ki xoay người định bước đi: "Cáo từ."

Phía sau vang lên một tiếng gọi khẽ: "A huynh!"

Bùi Ki dừng bước quay đầu. Tô Anh nhanh chóng bước đến gần, nàng thấp hơn hắn cả một cái đầu, phải ngẩng mặt lên nhìn hắn với vẻ tha thiết: "Việc này liên quan đến danh dự của Đậu lang quân, xin a huynh tạm giữ kín cho."

Nàng không dám cầu xin Bùi Ki giữ bí mật vì nàng, nhưng Bùi Ki đối với Đậu Yến Bình rất tốt, gần như tình cha tình anh. Nàng mượn danh nghĩa của Đậu Yến Bình, Bùi Ki hẳn sẽ đồng ý.

Bùi Ki ngửi thấy một thoáng hương thơm thoang thoảng của thiếu nữ, len lỏi giữa mùi nhang khói và giấy ma trong linh đường, chợt từ chóp mũi len vào tận tim. Đã lâu rồi... mùi hương của nàng. Bùi Ki cụp mắt xuống: "Được."

Tô Anh thở phào nhẹ nhõm. Khi chưa rõ ý định của Đậu Yến Bình, việc này không thể để lộ ra ngoài. Bùi Ki là quân tử, quân tử coi trọng chữ tín, đã hứa ắt sẽ không tiết lộ. "Đa tạ a huynh."

Thấy hắn lại định bước đi, Tô Anh do dự một lúc, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: "A huynh."

Bùi Ki lại dừng bước. Tô Anh tiến đến gần hơn: "A huynh khi nào về Ngụy châu? Nếu không vội về, có thể thỉnh thoảng đến thăm muội được không? Lư phủ... muội, muội có chút sợ."

Mùi hương thoang thoảng kia bỗng đậm đặc hơn, từng đợt nhẹ nhàng tỏa ra. Trước mắt Bùi Ki hiện lên hình ảnh những đầu ngón tay của nàng điểm trên cổ áo Lư Nguyên Lễ. Hắn dừng một chút: "Được."

Tô Anh như trút được gánh nặng trong lòng. Nàng đoán không sai, hắn vẫn còn chút tình cảm huynh muội với nàng: "Đa tạ a huynh!"

Hắn là quân tử, đã hứa ắt sẽ làm được. Như vậy dù Đậu Yến Bình có thay lòng đổi dạ, nàng cũng không đến nỗi không nơi nương tựa.