Ba tháng trước, cha kế Lư Hoài khi đang trấn nhậm Lũng Hữu đã đột ngột qua đời vì bệnh cấp tính. Khi tin tức truyền về, mẫu thân không hề tỏ ra bi thương, khiến Lư lão phu nhân vô cùng bất mãn. Nhưng không ngờ vừa qua thất thất, mẫu thân đột nhiên nuốt vàng tự vẫn.
Tuy đã qua mấy chục ngày mới chết, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là tuẫn phu. Trước đây, người Trường An luôn bàn tán sau lưng rằng mẫu thân phóng đãng vô tiết, ba lần gả ba lần ly, làm mất hết thể diện của nữ nhân thiên hạ. Nhưng khi việc này xảy ra, họ lại đồng loạt ca ngợi nàng là người tiết liệt. Lư gia cuối cùng cũng lấy lại được chút thể diện, đối với Tô Anh cũng thân thiết hơn trước.
Còn nàng thì nhân cơ hội này đề xuất rời khỏi Lư phủ, lại tỏ ra ân cần cẩn thận trước mặt Lư lão phu nhân, tất cả đều là vì ngày hôm nay.
"Là đứa hiểu chuyện." Lư lão phu nhân đưa tay đỡ nàng dậy, "Am ni không phải nơi ở lâu dài. Đợi an táng xong mẫu thân ngươi, ta sẽ sắp xếp người đưa ngươi về Cẩm Thành, sẽ không để ngươi phải lo lắng về sau."
Cẩm Thành, quê hương của phụ thân, nơi nàng đã sống những năm tháng trước mười tuổi, là nơi ấm áp và lưu luyến nhất trong đời nàng.
Sẽ không phải lo lắng về sau, nghĩa là đã hứa sẽ giúp nàng ước thúc các huynh đệ Lư thị, không cho họ dây dưa ngăn trở.
Tô Anh thở một hơi, lại cúi người thi lễ: "Nhi khấu tạ lão phu nhân rủ lòng thương."
Các huynh đệ Lư thị vẫn luôn rình rập nàng như hổ đói rình mồi. Khi mẫu thân còn sống, họ còn có chút kiêng dè, nhưng giờ mẫu thân đã qua đời, họ tất không bỏ qua nàng. May mắn nàng đã khéo léo lợi dụng được chút lòng áy náy ít ỏi của Lư lão phu nhân, để bà hứa giúp nàng thoát thân.
"Đi thôi." Lư lão phu nhân gật đầu, "Xe đã chuẩn bị xong, bên am ni cô ta cũng đã báo trước. Ngươi đưa linh cữu qua đó trước, đợi tang sự xong xuôi rồi hãy đi."
Tô Anh lại vái chào rồi bước ra cửa. Ngoài viện có một gốc liễu, vì đầu xuân vẫn chưa có mưa nên cành lá có màu xám xịt pha lẫn xanh úa, trông thật xấu xí.
Trong di thư, mẫu thân có viết rằng sau khi mất hãy hỏa táng, không cần lập mộ, chỉ rải tro cốt xuống dòng sông dưới cầu Bách.
Đó là nơi người Trường An thường chiết liễu đưa tiễn, cũng là nơi mẫu thân yêu thích nhất lúc sinh thời. Tô Anh không muốn suy đoán vì sao mẫu thân lại có sự phân phó kỳ lạ như vậy. Có lẽ vì Lư Hoài đã có nguyên phối phu nhân mất sớm, mà mẫu thân chỉ là vợ kế, không thể hợp táng cùng Lư Hoài, nên thà một mình một cõi, để tro cốt trôi theo dòng nước cho sạch sẽ.
Thật ra điều này rất phù hợp với tính cách quyết đoán dứt khoát của mẫu thân.
Tô Anh trở về phòng, đóng cửa lại rồi cất kỹ vàng bạc, đồ tế nhuyễn cùng các khế đất khế nhà bên mình. Tấm áo tang rộng thùng thình che kín, không để lộ chút dấu vết nào.
Đây đều là những thứ mẫu thân giao cho nàng ngày tự vẫn. Lúc ấy sắc mặt mẫu thân vẫn bình thường như mọi ngày, nên nàng không hề ngờ rằng đêm đó mẫu thân đã nuốt vàng tự vẫn.
"Nương tử," Diệp Nhi gõ cửa bên ngoài, "Xe đã chuẩn bị xong, có thể đi được rồi."
Tô Anh chỉnh lại y phục rồi mở cửa. Bốn bức tường tiêu điều vắng vẻ, đồ đạc của nàng đã được đóng gói xếp gọn, chuyển lên xe từ trước. Giờ nhìn căn phòng trống không, trong lòng nàng chợt dấy lên cảm giác khác lạ.
Hiện giờ, nàng đã không cha không mẹ, cô độc một mình.
Nhưng từ đây, cũng được tự do.
Tô Anh ngoái nhìn lần cuối, dặn Diệp Nhi: "Đi thôi."
"Định chạy đi đâu?" Một tiếng cười lạnh đột ngột vang lên từ phía sau, rồi "bịch" một tiếng, một túi hành lý bị ném vào cửa. "Muội muội ngoan."
Chính là kế huynh của nàng, Lư Nguyên Lễ.
Tim Tô Anh chợt thắt lại, nhưng nàng không quay đầu, trước tiên thu liễm vẻ kinh hoàng, đổi lấy vẻ mặt nhu thuận thông minh thường ngày khi đối diện hắn.
Trong đám huynh đệ Lư thị, khó đối phó nhất chính là Lư Nguyên Lễ. Hắn thủ đoạn tàn nhẫn, mềm cứng không ăn. Có hắn ở đây, nàng không thể nào chạy thoát.
Từ khi bắt đầu chuẩn bị thoát thân, nàng đã đặt trọng tâm vào việc tránh né Lư Nguyên Lễ. Lư gia cần người hộ tống linh cữu của Lư Hoài về quê an táng, nàng đã âm thầm vận động, thuyết phục Lư lão phu nhân giao việc này cho Lư Nguyên Lễ. Mười ngày trước, Lư Nguyên Lễ đã đưa linh cữu rời Trường An. Tính ra đường đi cùng việc an táng ít nhất phải mất hơn hai tháng. Nàng định ngay sau khi Lư Nguyên Lễ đi sẽ đề xuất rời khỏi Lư gia, tính toán rằng khi hắn trở về thì nàng đã về đến Cẩm Thành. Vậy mà sao Lư Nguyên Lễ lại đột nhiên quay về vào lúc này?