"Lệ Trân, Lệ Trân, cậu tha thứ cho mình, mình biết sai rồi! Mình đã gϊếŧ hết những kẻ đã khi dễ cậu! Cậu không cần chết, được không? Cậu trở về, được không?"
Trần Bằng quỳ rạp trên mặt đất, đầy sự sám hối không kìm nén được.
Phạm Lệ Trân chỉ lặng lẽ nhìn Trình Phong một lần cuối. Hóa ra, từ đầu đến cuối, cô tự mình đa tình.
Nghĩ đến những gì mình đã làm với thầy Trình Phong, lòng cô tràn ngập hổ thẹn không dứt.
Cô đã không còn mặt mũi nào để đối diện với hắn.
"Thầy là vì tôi mới chia tay với người yêu. Khi người ấy kết hôn với người khác, tôi đã nhìn thấy thầy khóc."
Phạm Lệ Trân che lấy khuôn mặt mình, cảm giác không còn tư cách nào để đối mặt với Trình Phong.
Trình Phong bước đến trước mặt cô, đặt bàn tay to lên đầu cô, dịu dàng nói:
“Thầy không trách em. Em vẫn luôn là học sinh ưu tú nhất của thầy. Thầy chỉ hận chính mình không thể sớm phát hiện ra những điều không ổn, không thể ngăn chặn bi kịch này xảy ra.”
Đột nhiên, tất cả mọi người được đưa trở về thực tại.
Bầu trời mây đen dần tan, cơn mưa cũng ngừng lại.
Quanh thân Phạm Lệ Trân, làn sương mù màu đen từ từ tan biến, thay thế bằng ánh sáng dịu dàng nhàn nhạt.
Cô quay sang nhìn Tô Tiểu Lạc, nhẹ giọng hỏi:
“Có thể khiến thầy Trình quên đoạn ký ức về tôi được không?”
“Không thể. Mọi chuyện đều có nhân quả, tôi không có bản lĩnh thông thiên để làm điều đó.” Tô Tiểu Lạc lắc đầu, đáp lại.
“Kia cậu ấy làm sao bây giờ?” Phạm Lệ Trân phẫn hận nhìn Trần Bằng ngã trên mặt đất.
Hắn đã hủy hoại cuộc đời ngắn ngủi của nàng.
“Hắn đã gϊếŧ người, tất nhiên pháp luật sẽ trừng phạt hắn. Chuyện của hắn hãy để chúng tôi xử lý.” Tô Tiểu Lạc nói.
Phạm Lệ Trân lưu luyến nhìn Trình Phong, khẽ hỏi:
“Thầy sẽ ra sao? Cô đã nói, thầy ấy một khi yêu ai đó, nhất định sẽ quyết chí không thay đổi.”
“Thầy ấy cùng vợ sẽ sống rất tốt, tình cảm hài hòa, sẽ có một trai một gái.” Tô Tiểu Lạc đáp lời.
“Vậy là tốt rồi... vậy là tốt rồi...” Phạm Lệ Trân thở phào nhẹ nhõm, xoay người bước đi, bóng hình nàng cô lúc càng xa, cuối cùng tan biến vào hư không.
Tô Triệt lồm cồm bò dậy từ dưới đất, đưa tay xoa đầu vẫn còn hơi đau, ngơ ngác hỏi:
“Vừa rồi... đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh đã quên, vừa rồi có người muốn gi·ết người, anh thấy việc nghĩa hăng hái làm!” Tô Tiểu Lạc nhắc nhở.
Tô Cùng tỉnh táo lại, lập tức chắn trước mặt Tô Tiểu Lạc, quả quyết nói:
“Tiểu Cửu, em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em!”
Tô Tiểu Lạc nhẹ vỗ vai anh, bình tĩnh nói:
“Anh mau đem hắn bắt lấy, đưa đến đồn công an đi!”
Tô Triệt bước tới, nhanh chóng khống chế Trần Bằng, xoay tay hắn ra sau lưng rồi đè xuống đất.
Trần Bằng đã hoàn toàn mất đi ý chí phản kháng, ánh mắt vô hồn, miệng lẩm bẩm:
“Cậu ấy không chịu tha thứ cho tôi, cậu ấy không chịu tha thứ cho tôi...”
Tô Tiểu Lạc quay sang Trình Phong, hỏi:
“Thầy Trình, thầy cũng cùng chúng em đến đồn công an sao?”
“Ừm.” Trình Phong gật đầu, ánh mắt mang đầy tiếc nuối: “Phạm Lệ Trân là học sinh xuất sắc nhất của tôi, cũng là một người ngoan ngoãn, đáng quý nhất. Tôi sẽ thay em làm chút việc cuối cùng.”
Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp lời:
“Em ấy rất thích vẽ một bông mai nhỏ ở góc dưới bài viết của mình. Thói quen ấy tôi vẫn còn nhớ rõ. Điểm này em và em ấy thật giống nhau.”
Tô Tiểu Lạc khẽ nhếch môi, giọng điệu lạnh nhạt:
“Thầy còn nhớ thói quen của cô ấy, với cô ấy mà nói, như vậy đã là đủ rồi.”
Mặc dù trong lòng đầy oán hận, nhưng cô ấy vẫn không muốn tổn thương thầy ấy dù chỉ một chút.
Tô Tiểu Lạc và nhóm người đi vào đồn công an, Ôn Đồng nhìn thấy cô có chút giật mình, khi nghe rõ ý đồ đến, không khỏi nhìn Tô Tiểu Lạc thêm vài lần.
Tô Triệt từ nhỏ đã không thích Ôn Đồng, cũng chưa từng nói nhiều câu với hắn.
Trình Phong và Trần Bằng vào trong ghi lời khai, Trần Bằng trực tiếp khai báo tất cả hành vi phạm tội của mình.
Tô Tiểu Lạc ngồi ngoài ghế, mỉm cười nhìn về phía Tô Triệt: “Lục ca, một lát anh mời em đi ăn ngon nhé.”
“A, tiền thừa của anh không còn bao nhiêu, nếu không hẹn hôm khác?” Tô Triệt lo lắng Tô Tiểu Lạc không vui, vội vàng nói: “ChờLục ca phát tài, nhất định sẽ mời tiểu cửu đi tiệm ăn xương sườn hầm.”
“Được.” Tô Tiểu Lạc cười rất vui vẻ.
Tô Cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ tiểu cửu thật dễ chiều, không giống Tô Vãn, tâm tư rất nhỏ mọn.
Khi Ôn Đồng đi tới, Tô Triệt hỏi: “Chúng tôi có thể đi rồi sao?”
Ôn Đồng đưa cho anh một phong thư, nói: “Có thể, đây là lần này trong cục cấp tiền thưởng cho vụ án gϊếŧ người liên hoàn, cảm ơn hai người.”
Tô Triệt kinh ngạc trừng mắt, gấp gáp nhận lấy, mở ra nhìn, đúng là một số tiền lớn. Dù anh không thích Ôn Đồng, nhưng lúc này cũng cười tươi: “Cảm ơn, cảm ơn.”
“Đi thôi, Lục ca, đi ăn ngon nhé.” Tô Tiểu Lạc vui mừng.
“Em chắc chắn là không biết trước chuyện này chứ…” Tô Triệt nhỏ giọng hỏi.
“Không có đâu!” Tô Tiểu Lạc nhanh chóng phủ nhận, cô là nhìn thấy lệnh truy nã của Ba Tô Ba, trên đó có treo giải thưởng.
Khi hai người đến cửa, Ôn Đồng gọi từ phía sau: “Đồng chí Tiểu Lạc!”
Tô Tiểu Lạc quay đầu lại, hoang mang nhìn về phía Ôn Đồng.
Ôn Đồng nhắc nhở: “Cô đã cung cấp manh mối hai lần, cũng có tiền thưởng, tôi đã đưa cho Thiếu Đình rồi.”
Rất tốt nha!
Phó Thiếu Đình lại nuốt tiền thưởng của cô?
May mà cô có đến cục cảnh sát một chuyến.
Tô Tiểu Lạc nói cảm ơn, rồi kéo Tô Triệt ra ngoài đi ăn.
Ngồi ở tiệm cơm, Tô Triệt mừng rỡ, mặt mày hớn hở nói: “Có một trăm đồng!”
“Chia 50!” Tô Tiểu Lạc vươn tay ra.
“Không được! Chầu cơm này đã tốn mười lăm rồi.” Tô Triệt đau lòng, anh chưa bao giờ ăn tiệm nào đắt như vậy. Tô Tiểu Lạc toàn chọn những món thịt đắt tiền, làm anh phải dùng hết phiếu thịt của mình.
“Được!” Tô Tiểu Lạc nói: “Đợi lát nữa anh dắt em qua nhà họ Phó, em đi lấy tiền thưởng của em.”
“Tiểu Cửu, sao em lại có bản lĩnh như vậy.” Tô Triệt nịnh nọt, rót cho Tô Tiểu Lạc một ly trà, “Lục ca lấy trà thay rượu, mời em một ly.”
Tô Tiểu Lạc vội vàng ăn xương sườn, nghe vậy thì không thể không buông xuống, nâng chén uống một ngụm trà.
“Lục ca, anh có thể đừng quấy rầy em ăn cơm không, em rất đói bụng.”
Tô Tiểu Lạc là kiểu người một ngày không ăn sẽ đói đến hoảng loạn.
Tô Triệt cười nịnh nọt nói: “Em ăn, em ăn.”
Bây giờ nhìn Tô Tiểu Lạc, Tô Triệt cảm thấy như đang nhìn thấy Thần Tài, nào dám chọc cô không vui.
Tiền tiêu vặt của anh rất ít, nếu biết, người ta chắc sẽ cười rụng cả răng. Ăn uống thì dựa vào gia đình, một tuần cũng chỉ được hai đồng.
Vì vậy, rất nhiều chuyện dù có muốn cũng không thể làm được.
Hôm nay nhờ Tiểu Cửu, lần đầu tiên trong 22 năm qua anh có được một khoản tiền lớn như vậy.
Tô Tiểu Lạc ăn uống no đủ, hài lòng lau miệng. Rồi phát hiện Tô Triệt đang nhìn chằm chằm mình, cô nhíu mày, ghét bỏ nói:
“Nếu anh muốn làm nên chuyện lớn, nhất định phải biết giữ bí mật. Cái gì cũng để lộ hết lên mặt, thì còn làm được việc gì?”
“Hả? Cái đó mà em cũng nhìn ra được?” Tô Triệt vẻ mặt đầy vẻ sùng bái.
“Anh đang nghĩ đến tiền, đúng không?” Tô Tiểu Lạc hỏi.
“Đúng vậy” Tô Cùng vẻ mặt bất đắc dĩ, nói tiếp: “Lần trước anh nói chuyện với bạn, hắn bảo khi đi vận chuyển ở thành phố Tam Cùng, lúc về xe trống. Ở bên đó, táo trong các nhà vườn giá rất rẻ, nhưng nhu cầu lại không lớn, nhiều nhà vườn sắp đói rồi. Anh liền nghĩ có thể nhập một ít về bên này bán. Nhưng ông nội và mọi người trong nhà không đồng ý, còn lấy luôn số tiền tiết kiệm của anh. Dù rằng cũng không được bao nhiêu, nhưng người một nhà sao lại không tin tưởng người trong nhà như vậy chứ?”
“Tiểu Cửu, anh nhìn em liền biết em khác với họ, em nhất định sẽ ủng hộ Lục ca, đúng không?”
Tô Triệt nói với vẻ mặt chân thành, như sợ Tô Tiểu Lạc sẽ từ chối.