Nhân Sinh Phản Diện, Dễ Như Trở Bàn Tay [Xuyên Nhanh]

Quyển 1 - Chương 6: Anh trai nuôi

Tạ Chí Huy vẫy vẫy tay xua bớt mùi khói rồi bước vào, đứng ở cuối giường, nhìn những vết thương trên người Tạ Thiên Âm mà nhíu mày đầy lo lắng.

Tạ Thiên Âm gật đầu: "Đỡ hơn nhiều rồi, không có gì đáng ngại đâu ạ."

"Vậy thì tốt. Ba đã chuyển cho con ít tiền tiêu vặt, con muốn mua gì thì cứ mua, không đủ thì cứ bảo ba." Tạ Chí Huy gượng cười, giọng có chút nặng nề. "Con đừng trách em trai con, nó không có ác ý đâu, chỉ là không biết cách hòa hợp với con thôi."

Tạ Chí Huy biết bản thân làm vậy là đứng giữa không bên nào được lòng, nhưng ông không còn cách nào khác.

Ông thừa hiểu rằng chỉ cần nhẫn tâm đuổi Thiên Âm đi, mọi chuyện này đã không xảy ra. Nhưng đối mặt với đứa trẻ mình nuôi lớn, ông thật sự không nỡ.

Đây là đứa con trai mà ông hết lòng chăm sóc, là người mà cả cha mẹ và vợ ông đều quý trọng. Trước khi qua đời, A Liên còn nắm chặt tay ông, dặn dò ông nhất định phải đối xử tốt với con, không được để xảy ra cảnh "có mẹ kế liền có cha dượng".

Những năm A Liên qua đời, ông một mình nuôi con khôn lớn, có thể không nhờ cậy người ngoài thì sẽ không nhờ. Đứa trẻ ấy từng sợ hãi cầu xin ông đừng đuổi nó đi, ông thực sự không thể nhẫn tâm được. Nhưng còn Vân Hành của ông, nó cũng đã chịu nhiều khổ sở, ông không biết phải làm sao cho phải.

"Con biết mà ba. Con không trách Vân Hành đâu. Con là anh, phải nhường nhịn em chứ."

Cậu thiếu niên trên giường, gương mặt vẫn còn non nớt, nở một nụ cười ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

Cậu ngược lại còn an ủi cha mình: "Chỉ cần được ở lại trong nhà là tốt rồi. Ba đừng lo, con sẽ cố gắng để Vân Hành chấp nhận con."

Tạ Thiên Âm nhìn người đàn ông trung niên với mái tóc đã điểm bạc, vầng trán đầy nếp nhăn, ánh mắt thoáng qua một tia trào phúng tự nhiên.

Nếu là nguyên chủ, có lẽ trong lòng vẫn sẽ tức giận, vì cậu ấy thực sự xem Tạ Chí Huy là cha, xem nơi này là nhà của mình. Đối với cậu, Tạ Vân Hành mới là kẻ ngoài cuộc đột nhiên xuất hiện để cướp đi tình yêu thương và tiền bạc. Dù thực tế, Vân Hành mới là người đáng lẽ phải có tất cả những điều đó.

Nhưng Tạ Thiên Âm không có cảm giác nhập vai hay trách cứ, cậu thấy chuyện này quá đỗi bình thường.

Nếu nguyên chủ là người có tam quan bình thường, cậu ấy đã chẳng trở thành phản diện, cũng sẽ không nhất quyết bám trụ ở đây để phô bày tình cảm gia đình mà số phận đã đảo lộn mà có được, trước mặt Tạ Vân Hành.

"Vất vả cho con rồi. Ba và mẹ chỉ mong các con có thể sống tốt với nhau."

Tạ Chí Huy nhìn đứa trẻ đã trưởng thành hơn nhiều sau biến cố với ánh mắt đầy cảm kích, dặn dò thêm vài câu rồi xoa xoa thái dương rời đi.

Tạ Thiên Âm dõi theo bóng lưng ông, nghĩ về kết cục của ông ấy.

Sau khi xa cách với con trai ruột, ông dần đoạn tuyệt quan hệ với nó. Công ty của ông bị Tạ Vân Hành thu mua. Cuối cùng, khi biết được toàn bộ sự thật, ông phải trải qua quãng đời còn lại trong hối hận và cô độc.

Tạ Thiên Âm không hề đồng cảm, chỉ thấy đây là hậu quả ông ta tự chuốc lấy.

Chần chừ không quyết đoán, ắt sẽ chịu tổn thất.

Tình thân – sợi dây liên kết bẩm sinh ấy – vốn dĩ mang một ý nghĩa không thể thay thế.

Tạ Thiên Âm thất thần một lát, sau đó tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại.

Đến tối, mắt cá chân bị trật do ngã của cậu đã bớt sưng, khiến cậu có thể miễn cưỡng đi lại bình thường.

Cậu bước vào phòng tắm tắm rửa, lúc sấy tóc cũng chẳng bận tâm đến gương mặt trong gương, vì nó quá mức quen thuộc.

Khi tiến vào thế giới nhiệm vụ, người tham gia có thể chọn sử dụng danh tính và ngoại hình tự động thích ứng hoặc nhập dữ liệu cá nhân của mình.

Dù cùng một gương mặt, nhưng do những khác biệt về thân phận, trải nghiệm và độ tuổi, đôi khi vẫn sẽ có chút thay đổi, nhưng nhìn chung vẫn không khác biệt nhiều.

Tạ Thiên Âm luôn có thói quen sử dụng dữ liệu của chính mình.

Từ khi có ký ức đến nay, cậu vẫn luôn mang gương mặt này.

Từ bé đến lớn, rồi từ lớn lại trở về bé, cậu đã quá chán nhìn nó rồi.

Đôi mắt hồ ly, sống mũi cao, đôi môi mỏng dày vừa phải, một gương mặt trời sinh mang khí chất phản diện.

Sau khi tắm xong, trò chơi mà Tạ Thiên Âm hứng thú cũng đã tải xong. Cậu ngồi trước máy tính, chơi thâu đêm suốt sáng.

Sau khi chơi đã tay, cậu rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng, sau đó trở về phòng ngủ một giấc ngon lành.

Đến sáu giờ chiều, mặt trời dần lặn xuống đường chân trời.