So với vẻ giả vờ giả tạo trước đây, bộ dạng này đáng ghét gấp trăm lần. Cậu diễn quá thật, đến mức tưởng như có thể trút hết mọi bất mãn lên người cậu. Nhưng tất cả chỉ là màn kịch do cậu tự biên tự diễn.
Trước đây, Tạ Vân Hành nhìn cậu chỉ cảm thấy ghê tởm, nhưng lúc này lại thật sự bị cậu chọc giận. Máu nóng dồn lên, cơn phẫn nộ bị kìm nén đang bùng phát trong l*иg ngực, thôi thúc anh muốn biến lời nói dối của kẻ giả tạo này thành sự thật.
Rõ ràng trong nụ cười của Tạ Thiên Âm không còn sự đắc ý và kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước đó, cũng không cố tình rơi nước mắt để làm vẻ đáng thương. Thế nhưng vẫn khiến người ta hận không thể bóp cổ cậu, bắt cậu vĩnh viễn im miệng.
Tạ Vân Hành nhìn chằm chằm vào mắt cậu, lạnh lùng nói: “Đó là do cậu nói đấy.”
Anh biết làm vậy chỉ khiến Tạ Thiên Âm đạt được ý muốn, nhưng anh không thể kìm chế được.
Vừa rồi, Tạ Thiên Âm tự mình ngã xuống, nhưng giờ anh thật sự muốn đẩy cậu xuống, để biến những gì cậu nói thành hiện thực.
Tiếng bước chân ngày càng gần, vang lên nhẹ nhàng trên bậc thang bằng đá.
Tạ Vân Hành rất cao lớn, bóng dáng của anh đổ xuống, nghiêng nghiêng che phủ lấy Tạ Thiên Âm. Trong sắc tối ấy, Tạ Thiên Âm nhìn thấy ánh lửa nhảy múa trong đôi mắt của anh.
Tạ Thiên Âm không hề động đậy, thậm chí không bày ra tư thế phòng thủ, bởi vì cậu biết Tạ Vân Hành sẽ không thể thực sự ra tay. Đây chính là điểm yếu thường thấy của nhân vật chính trên con đường trưởng thành.
Như cậu dự đoán, có người chắn trước mặt cậu.
Tạ Chí Huy không thể chịu nổi, quát: “Vân Hành! Con làm loạn đủ chưa hả!”
Nhìn đứa con nuôi với vẻ mặt ảm đạm, ông hoàn toàn không hiểu nổi vì sao con ruột mình lại không thể hòa hợp với người khác.
Ông tái mặt, nghiêm khắc yêu cầu: “Xin lỗi anh con ngay!”
Tạ Vân Hành mím môi nhìn người cha ruột của mình, bướng bỉnh không nói một lời.
Tạ Chí Huy nhìn đứa con ruột ngang ngạnh, không biết hối cải dù đã làm sai, càng thêm thất vọng vì sự nổi loạn và nhẫn tâm của anh, tức giận gọi bảo vệ.
“Nhốt nó vào phòng chứa đồ để nó tự suy ngẫm! Bao giờ nhận lỗi mới được ra!”
Tạ Vân Hành siết chặt nắm đấm bên người, các gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.
Ngay khi Tạ Chí Huy vô thức mắng anh, anh đã không còn muốn giải thích nữa. Dù sao người này cũng chỉ luôn định kiến rằng mọi lỗi lầm đều là của anh, rằng anh thực sự là kẻ có thể làm ra những chuyện như vậy. Thế thì chẳng cần nói thêm làm gì.
Anh không để bảo vệ khống chế mình, mà đi thẳng vào phòng chứa đồ.
【Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ nút thắt đã hoàn thành, nhiệm vụ chính tuyến đang được đẩy tiến trình!】
Tạ Thiên Âm ngồi trên sofa được người hầu đỡ, dõi theo màn kịch cãi vã giữa hai cha con do mình dẫn dắt. Trước khi đứng dậy, cậu tiện tay nhặt quả quýt dưới chân.
Tạ Chí Huy, còn đang bừng bừng lửa giận, đi ra ban công hút thuốc. Bác sĩ gia đình được gọi đến mang theo hộp thuốc để kiểm tra vết thương cho Tạ Thiên Âm.
Cổ tay bị bầm tím, khuỷu tay bị trầy xước, mắt cá chân sưng đỏ, những chỗ khác chỉ là vết thương ngoài da.
Sau khi xịt thuốc lên cổ tay, Tạ Thiên Âm vừa bóc quýt vừa trò chuyện với hệ thống trong đầu.
【126 đâu rồi?】
【Ồ, ký chủ làm sao biết tôi không phải tiền bối 126?】
Hệ thống ngạc nhiên, vì giọng của chúng vốn giống hệt nhau.
【Rất rõ ràng. Hơn nữa, chắc hẳn anh là lính mới đúng không? Cách dẫn dắt cứ như đọc theo hướng dẫn hệ thống.】
Tạ Thiên Âm gần như được 126 nuôi lớn, quá quen thuộc với phong cách dẫn dắt của 126.
Hệ thống nhìn cuốn sổ nhỏ trong tay, cười ngượng ngùng: 【Tiền bối 126 đang đi cứu viện khẩn cấp. Tôi là 424, vừa mới nhận nhiệm vụ ở bộ phận này. Từ giờ tôi sẽ đồng hành cùng ký chủ nhé.】
【Ký chủ có muốn nhận cốt truyện bây giờ không?】
Nghĩ đến việc 126 không có ở đây, tâm trạng Tạ Thiên Âm rất tốt, trả lời: 【Lần sau không cần hỏi, cứ truyền thẳng cho tôi là được.】
424: 【Không vấn đề, xin hãy kiểm tra.】
Nghe câu trả lời của 424, ánh mắt Tạ Thiên Âm càng sáng rực.
Hóa ra còn có lần sau. Xem ra lần này chuyện mà 126 gặp phải khá phiền phức, trong thời gian ngắn không thể trở lại.