Thời Từ ngồi trên kệ đựng đồ trống không, buồn chán đung đưa chân: “Bởi vì trông cậu có vẻ như cái gì cũng biết, không những thế còn bao dung và dịu dàng nữa.”
Tô Tinh Văn thì thầm với âm lượng chỉ đủ để mình nghe thấy: “Dịu dàng sao…”
Ánh mắt cậu ta vẫn dừng trên tấm thớt, nhìn miếng thịt đang chờ được chế biến, như đang suy nghĩ gì đó.
Theo đúng phong cách và sở thích của phó bản vô hạn lưu, đương nhiên sẽ không cung cấp nguyên liệu bình thường cho các khách mời.
Ví dụ, miếng thịt này được lấy từ một con dị thú nguy hiểm.
Nó chưa qua xử lý, chất dịch nhầy trên bề mặt có tính ăn mòn cực mạnh. Không những thế, miếng thịt này thậm chí vẫn còn “sống”, có thể tấn công người chơi.
Cũng có rất nhiều nguyên liệu có mức độ nguy hiểm tương tự.
Một phần của dị thú mạnh mẽ không cam lòng trở thành thức ăn, nhân lúc Tô Tinh Văn lơ đễnh, tàn dư ý thức của nó phóng ra một lượng lớn dịch nhầy ăn mòn màu xanh lục.
Đôi tay trắng nõn như ngọc của Tô Tinh Văn bị ngâm trong chất dịch đó, thế nhưng lại không hề hấn gì.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào miếng thịt đang phản công, nghiêng đầu, trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ dùng tay ấn chặt miếng thịt đang co giật.
Nếu lúc này Thời Từ nhìn thấy vẻ mặt chính diện của cậu ta, có lẽ cậu sẽ bị vẻ phi nhân tính trong đôi mắt ấy làm cho sững sờ.
Miếng thịt bị bàn tay đẹp đẽ như tác phẩm nghệ thuật ấn xuống, phát ra tiếng “xèo xèo” như bị một chất nào đó ăn mòn.
Cuối cùng, nó cũng hoàn toàn tắt thở.
Sự lạnh lùng đầy nguy hiểm giữa chân mày của Tô Tinh Văn dần rút đi như thủy triều, cậu ta nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, lại quay về với gương mặt dịu dàng quen thuộc.
Mấy người xem trong phòng livestream, những người vừa chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này.
[???]
[Chuyện này… à ừm…]
[Là màn biến mặt trong kinh kịch Tứ Xuyên hả?]
[Mọi người nói với tôi đây là khách mời phe đỏ á???]
Chương 5
Cho đến khi Tô Tinh Văn xử lý xong miếng thịt dị thú kia, khu bình luận vẫn còn đang bùng nổ mạnh mẽ, thậm chí còn nhớ lại và phát hiện ra nhiều manh mối hơn.
[Khoan đã, trước đó cái cây ăn thịt người kia cũng vậy mà, khi trên tay Tô Tinh Văn nó ngoan ngoãn đến kỳ lạ, tôi còn tưởng là mình nhìn nhầm.]
[Tôi đã nói rồi mà!!! Cách số một phe đỏ và bảo bối Từ của chúng ta tương tác rất kỳ lạ, tôi luôn cảm thấy giữa họ tỏa ra cảm giác khống chế của kẻ mạnh và ham muốn bảo vệ một cách kỳ lạ!! Tôi sẽ không đẩy thuyền bừa đâu!!!]
[Trong số các khách mời ở đây, ngoài Cố Xích Phong có thể lực hơn người ra, những người đi theo con đường phép thuật như pháp sư hay trí lực như Nhϊếp Thừa Lan đều không thể trực tiếp chạm vào dịch nhầy của thịt dị thú mà không bị thương được đúng không?]
[Quá vô lý, hệ thống chính mời đến toàn là quái vật gì thế này?!]
[Vừa rồi nhìn sự thay đổi trong biểu cảm của Tô Tinh Văn, tôi lại nhớ đến phó bản có chủ đề “Họa Bì” mà cậu ấy từng vượt qua…]
[Chẳng phải nói các khách mời phe đỏ đều tự nguyện đăng ký tham gia, hơn nữa còn có ý định phát triển quan hệ với các khách mời khác sao???]
[Cậu nhìn xem thái độ của số một phe đỏ đối với Thời Từ… hình như cũng không có vấn đề gì nhỉ…]
[Bảo bối Từ, nguy hiểm rồi!!!]
[Tiểu Từ không nguy, đối thủ cạnh tranh mới nguy hiểm kia kìa.]
[Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!]
[Hay lắm, thích xem lắm!]
Thời Từ không nhìn thấy bình luận, chỉ cảm thấy cánh tay bỗng dưng lạnh đi, da gà cũng nổi hết cả lên, theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm.
Đúng lúc này, Tô Tinh Văn đã chuẩn bị xong nguyên liệu, bước tới hỏi một câu: “Còn cần ướp thêm một lúc, tôi sẽ làm món tráng miệng trước, cậu thích hương vị và kết cấu như thế nào?”
Thời Từ đáp: “Việt quất, đừng ngọt quá.”
Tô Tinh Văn gật đầu: “Được.”
Thời Từ nhìn Tô Tinh Văn đi thẳng về phía mình, cảm giác có hơi kỳ lạ.