Lâm Minh Húc không dám lên tiếng cãi lại Cố Xích Phong, chỉ có thể ủ rũ rời đi. Tuy nhiên gã ta lại nghĩ rằng việc ban nãy Tô Tinh Văn chủ động xác nhận ghép đôi với Thời Từ là vì không muốn gã ta đến gần, thế nên trong lòng cũng có chút đắc ý. Cũng chính vì nghĩ như thế mà khi rời đi, sắc mặt Lâm Minh Húc trông cũng không quá khó coi.
Thời Từ cũng nghĩ vậy, cho rằng Tô Tinh Văn thấy người chơi số bốn phe xanh chủ động bắt chuyện nên cảm thấy không thoải mái.
Dù sao thì trong kịch bản gốc, Tô Tinh Văn vẫn luôn được top ba trên bảng xếp hạng đối xử khác biệt ở mức độ nào đó, nhưng cậu ta vẫn luôn ung dung, chẳng có phản ứng đặc biệt nào.
Trái lại, cậu ta vậy mà lại chủ động tiếp cận người chơi số bốn phe xanh, Lâm Minh Húc.
Lâm Minh Húc cũng vì điều này mà đắc ý không thôi, không ngừng nhảy nhót như một tên hề, nghĩ rằng mình thật sự có thể thắng ba người còn lại của phe xanh.
Bằng một cách thần kỳ nào đó, vào đêm đầu tiên tại phó bản này, trong căn bếp mở chỉ còn sót lại một tổ hợp khách mời toàn người chơi thuộc phe đỏ.
Thời Từ liếc nhìn Tô Tinh Văn, người đang bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, thầm nghĩ: Vừa đẹp vừa toàn năng như vậy, tiếc là mắt thẩm mỹ không được tốt lắm.
Lúc này, Tô Tinh Văn đang cúi đầu xử lý một miếng thịt dị thú, nhưng dường như cậu ta nhận ra ánh mắt của Thời Từ, bèn mở miệng: “Xin lỗi, hiện giờ vẫn chưa có việc gì cần cậu giúp.”
Thời Từ nghĩ, đáng lẽ cậu phải là người nói câu này mới đúng, sao Tô Tinh Văn lại tỏ ra ngại ngùng như vậy?
Nhưng với nhân vật trong kịch bản của mình, tất nhiên cậu cũng sẽ không tự dưng đi tìm việc mà làm. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng bận rộn của Tô Tinh Văn, vừa ngẩn người vừa trêu chọc hệ thống chính.
Kịch bản thay đổi quá lớn, bảo là ngày đầu tiên cậu sẽ chen ngang CP của ảo thuật gia và Tô Tinh Văn cơ mà.
Ảo thuật gia đúng thật là đã lên tiếng, nhưng hoàn toàn không phải để đề nghị giúp đỡ.
Mãi một lúc sau hệ thống chính mới phản hồi cho Thời Từ, bảo rằng không có vấn đề gì, cứ thoải mái diễn theo cách hiểu của mình.
Có lẽ cũng vì thấy đã quá làm khó một tân binh diễn xuất như Thời Từ, vậy nên hệ thống còn chuyển trước một khoản điểm vào tài khoản của cậu.
Sau khi nhận được số tiền bổ sung này, Thời Từ cũng chẳng thèm để ý đến khối lượng công việc do kịch bản “đột ngột thay đổi” nữa.
Đối với người chơi vô hạn lưu, điểm số chính là khoản tiết kiệm trong thế giới thực. Càng sớm đạt được tự do về tài chính, vậy thì sẽ càng có thể nghỉ hưu và nằm yên tận hưởng cuộc sống sớm.
Thực ra, Thời Từ rất sẵn lòng làm “người bị ghét nhất” trong chương trình hẹn hò vô hạn lưu này, một nơi trông thì có vẻ tàn khốc, nhưng thực chất lại không thật sự sẽ có mấy chuyện gây nguy hiểm chết người, vậy thì làm đến khi nghỉ hưu luôn cũng được!
Thời Từ nhìn chằm chằm vào Tô Tinh Văn quá lâu, khiến động tác xử lý nguyên liệu của Tô Tinh Văn có chút cứng nhắc, cậu ta bất lực hỏi: “Sao thế?”
Thời Từ giả vờ ngang ngược giục: “Bao giờ cậu mới bắt đầu làm bánh đây hả?”
Cậu muốn học lỏm để sau này tự làm ăn.
Tô Tinh Văn bật cười: “Tôi xử lý xong miếng thịt này thì sẽ bắt đầu.”
Thời Từ: “Vậy thì nhanh lên đi.”
Tô Tinh Văn bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng khóe miệng vẫn giữ nguyên ý cười: “Được rồi.”
Ở các góc quay đa chiều của phòng livestream, số lượng người xem cặp đôi “Đỏ Đỏ” cùng nấu ăn lại không hề ít.
Nói chính xác hơn thì lượng xem trực tiếp và lượt phát lại của các phòng liên quan đến Thời Từ lúc nào cũng cao chót vót.
Bình luận trực tiếp:
[Rõ ràng chỉ là cảnh nấu ăn rất bình thường, vậy mà tôi lại…]
[+1]
[Cái gì cũng quắn quéo, chỉ khiến chế độ ăn uống của tôi thêm phần cân bằng thôi!]
Thời Từ thầm nghĩ, Tô Tinh Văn đúng là quá dịu dàng, đến mức này mà cũng không giận, hai người cũng bắt đầu trò chuyện vu vơ.
Lúc này Tô Tinh Văn đột nhiên hỏi: “Sao cậu biết tôi biết làm bánh?”