Chạy Trốn Khỏi Thế Giới Vô Tận

Chương 14: Quen biết

Phạm Oánh Oánh nhanh chóng thả tay ra, chưa nói gì với Phương Trầm mà đã đi mất.

Phòng khách rất rộng rãi, các cô gái ngồi trên ghế sa lông, Trương Thụy thì tìm đại một cái ghế tựa, Nhϊếp Thời dựa hờ vào tường, Phương Trầm đứng bên trái, Cao Thành không có chỗ ngồi cũng tựa tường nhìn Phương Trầm.

Mưa tạt rào rào lên cửa, mưa xao động lòng người, bảy con người quen biết nhau trong tòa chung cư này giờ có mặt ở đây hết.

Mây đen dày đặc vẫn không có ý tan đi, chớp lóe ngang trời, Phạm Oánh Oánh giật mình được Tạ Dĩnh vỗ vai an ủi.

“Đây là nơi nào?” Phương Trầm lên tiếng hỏi vấn đề đầu tiên.

Cao Thành không rõ: “Gì cơ?”

“Chúng ta vốn ở đây thật hả?” Tạ Dĩnh cũng hỏi, hai tay đặt trên vai Phạm Oánh Oánh, “… Đã có lúc tôi tự hỏi như vậy.”

Không biết bắt đầu từ ngày nào, lúc mở mắt ra là một ngày bình thường nhất, ngôi nhà quen thuộc, mọi người biết nhau, nhưng biết như thế nào thì chẳng ai rõ; vào chung cư này từ lúc nào, không nhớ; từng trò chuyện với nhau ư, nói gì, khi nào, không nhớ. Vậy tại sao chúng ta lại quen nhau? Chung cư này có mười hai tầng, nhưng quá nửa số người trong đó chúng ta chưa từng gặp mặt, ngày nào cũng chỉ quanh quẩn mấy người bọn họ.

“Đây rốt cục là nơi nào…” Vương Tuệ Văn nuốt nước miếng lặp lại câu hỏi của Phương Trầm.

Tất cả cùng lạnh gáy, bọn họ có hiểu biết nhất định với người kia, nhưng chút ít thông tin này khó mà nói được điều gì, đặc biệt là khi họ bắt đầu nghi ngờ mọi thứ ở nơi này, tất cả đều đã sụp đổ.

Phương Trầm cảm thấy lưng hơi nặng, quay đầu phát hiện Nhϊếp Thời gần như đã thϊếp đi, đầu đập lên lưng cậu, tóc trên trán chạm khẽ vào cổ Phương Trầm.

Cao Thành nghiêng người chỉ súng bên hông Nhϊếp Thời rồi nháy mắt với Phương Trầm, dùng khẩu hình miệng nói: “Anh ta sao thế?’ Lúc Nhϊếp Thời vừa vào hắn đã trông thấy cái đó rồi, mãi mà không khỏi, chắc người khác cũng tò mò y vậy.

Bị vướng Nhϊếp Thời nên Phương Trầm không dám động đậy, chỉ nháy mắt mấy lần đáp lại.

Cao Thành lập tức lộ ra ánh mắt đồng tình, tự tưởng tượng ra cảnh Phương Trầm bị Nhϊếp Thời bắt nạt, đang làm nhiệm vụ của tùy tùng.

Đây chỉ là đoạn nhạc dạo ngắn ngủi, tự mua vui trong lúc đau khổ dù ai cũng hiểu nơi này nguy hiểm thế nào. Bên ngoài chẳng có một ai, người chết trên tầng hai biến mất, trời càng lúc càng tối, thời gian hỗn loạn, nhiệt độ cũng thấp dần… tất cả thông tin trước kia đều sai hết. Ba cô gái mặc váy lạnh run ngồi chụm một vòng, Cao Thành thì vẫn chưa ngừng đổ mồ hôi, nóng như lò lửa.

Trương Thụy tìm thấy điều khiển nên mở TV lên, Nhϊếp Thời mở mắt, tay đặt lên vai Phương Trầm.

TV đang chiếu một bộ phim cung đấu, người phụ nữ hét the thé: “Ngươi sẽ không được chết tử tế!” Một tiếng sấm rền vang, Phương Trầm rụt rụt cổ, tai sượt qua gò má Nhϊếp Thời.

“Hừng đông chúng ta phải đi ngay.” Trương Thụy nhấn nhấn điều khiển, tin tức những nơi khác vẫn đang được chiếu, hắn thấp thỏm, “Phải đi ngay.”

“Đi đâu được chứ?” Giọng Phạm Oánh Oánh khàn đi vì khóc nhiều.

Trương Thụy nhìn Nhϊếp Thời một chút rồi nhanh chóng quay sang chỗ khác: “Dù sao cũng không thể ở lại đây, xem đi,” hắn lại chuyển kênh, “Chỗ này, chỗ này, chỗ này không phải vẫn đang rất bình thường ư? Tóm lại nơi này không ở được nữa!”

Như hưởng ứng lời hắn, cửa trước có tiếng gõ. Gõ một hồi chuyển sang cào, tiếng cào rợn da gà.

Phạm Oánh Oánh bịt kín tai mình khóc, Tạ Dĩnh cầm dao thái trên bàn trà, Vương Tuệ Văn và Trương Thụy ôm chặt nhau.

“Người anh em à, giờ làm thế nào đây?” Trương Thụy run rẩy mở miệng hỏi Nhϊếp Thời.

Vai Phương Trầm nhẹ đi, Nhϊếp Thời đứng thẳng vẻ mặt lười biếng, dường như vẫn đang rất mệt: “Ở đây nhiều người mà.”

Tất cả tụ chung trong một căn phòng, ác niệm tự nhiên cũng tìm tới đây.

Ngoài kia tiếng a a không dứt, cửa bị đập rầm rầm như sắp nát tới nơi.

Phương Trầm cảm thấy tất cả mọi ánh mắt đều tụ lại ở chỗ Nhϊếp Thời, bao gồm cả cậu.

“Làm sao bây giờ?” Cao Thành nuốt nước miếng.

Phương Trầm đứng bên cạnh Nhϊếp Thời, những ánh mắt kia xuyên qua cậu bắn thẳng vào anh.

Làm sao bây giờ? Người có thể gϊếŧ đám quái vật kia chỉ có Nhϊếp Thời.

Anh giương mắt: “Muốn tôi đi?” Chẳng ai dám tiếp lời.

Không biết lấy gan ở đâu, Phương Trầm giữ tay Nhϊếp Thời: “Tôi đi với anh.”

“A.” Anh trầm ngâm như đang suy nghĩ, sau đó lại nói: “Không cần. Chẳng biết ngoài kia có bao nhiêu con, cậu chưa lọt mắt tôi.”

Phương Trầm: “…” Bị khinh bỉ thì phải.

“Vậy tôi cũng đi.” Tạ Dĩnh đột nhiên đứng lên, “Tốt xấu gì tôi cũng từng làm cảnh sát một năm rưỡi.”

Hóa ra là cảnh sát, chẳng trách lại bình tĩnh như vậy, trong góc nào đó có người âm thầm thở phào. Vương Tuệ Văn kéo tay cô: “Cô thấy thứ kia dài ngắn ra sao rồi hả? Đừng có làm bậy, ngồi xuống nhanh đi.”

“Cũng không thể để anh ta đi một mình được.”

Không khí nặng nề, Nhϊếp Thời vẫn quyết đoán rút súng ra ngoài.

Phương Trầm vẫn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn bèn bước theo, Nhϊếp Thời dí trán cậu đẩy về: “Ở lại, tôi sẽ về ngay”. Nói xong đi thẳng ra cửa.

Phương Trầm cũng sợ mình sẽ trở thành gánh nặng, đang do dự thì có người đứng sau lên tiếng: “Phương Trầm.” Phạm Oánh Oánh ngồi xuống ghế tròn mắt nhìn cậu, “Anh thân với Nhϊếp Thời như thế từ bao giờ vậy?”

Cửa hơi hé, một cặp vuốt chui vào, Nhϊếp Thời nhấc chân đạp thẳng lên con ác niệm đang bám trên cửa, nhanh chóng nhìn quanh một vòng, xông tới nổ phát súng đầu tiên.

Chỉ có hai con.

Viên đạn màu bạc xuyên qua l*иg ngực thối rữa đen ngòm khiến nó quéo lại, dần đần co thành một miếng da tởm lợm, cuối cùng tan thành tro tiêu tán trong không khí.

Tiếng súng khiến Phương Trầm giật mình, cậu muốn ra xem thế nào, Phạm Oánh Oánh tuy đã sợ mất hồn nhưng vẫn cố nói tiếp: “Trước đây hai người đã từng quen nhau hả?” Cô cắn môi, bàn tay run rẩy, “Có phải không?”

Phạm Oánh Oánh đã quan sát họ rất lâu rồi, đúng hơn là cô luôn dõi theo Phương Trầm, tất nhiên cũng chẳng thể bỏ qua người bên cạnh cậu. Lúc cậu và Nhϊếp Thời ở chung rất kì lạ… Quá thân mật, những hành động đó, những lời nói đó, không chỉ cách đối xử của Nhϊếp Thời với Phương Trầm kì lạ, mà cách đối xử của Phương Trầm với Nhϊếp Thời cũng tương tự như thế.

Bọn họ đã từng biết nhau ư?

Tiếng súng thứ hai vang lên, Nhϊếp Thời lạnh lùng nhìn bãi thịt dưới chân biến mất.

Phương Trầm vẫn đang chìm trong suy tưởng của bản thân.

Tất cả những người đang ở đây đều có kí ức giả, họ cho rằng họ quen biết nhau, nhưng cũng chỉ là “cho rằng” mà thôi. Ai cũng có những mối quan hệ riêng, Phương Trầm thì sao?

Phạm Oánh Oánh yên lặng chạm vào cổ cậu.

Anh quen anh ta ư?

Anh ta là quái thai.

Phương Trầm cảm thấy khó thở, bàn tay đang đặt trên cổ cậu đè nặng hơn.

Cậu không biết Nhϊếp Thời, mà đúng hơn cậu chẳng quen bất kì ai, những người khác đều có người nào đó họ quen nhưng riêng cậu thì không.

Bọn họ bị sắp xếp ở chung một chung cư, đến giờ phút này đã có ba người chết, rất có thể chưa dừng lại ở đây.

Nhϊếp Thời rất kì lạ, gương mặt vô cảm gϊếŧ chết những con ác niệm kia, tất cả đều sợ nhưng vẫn buộc phải ỷ lại vào anh.

Tiếng đóng cửa, tiếng bước chân, đầu bị cốc nhẹ một cái.

Biểu cảm của Phương Trầm nháy mắt u ám hơn, tại sao chỉ có mình cậu quên sạch mọi chuyện?

“Sao thế?” Nhϊếp Thời thấy vẻ mặt của Phương Trầm, ánh mắt anh quét hết một lượt những người có trong phòng.

Anh rất không vui.

Phạm Oánh Oánh ngã ngồi trên ghế úp mặt òa khóc, cô không chịu nổi ánh mắt Nhϊếp Thời nhìn mình, ánh mắt đó lạnh lẽo cùng cực, ánh mắt đó nhìn cô như nhìn một kẻ đã chết.

“Ngoài kia đã xong? Rốt cục đó là thứ gì…” Tạ Dĩnh mở miệng hỏi, đặt dao thái lên bàn trà, hiện tại cô cũng rất sợ nhưng vẫn xoa đầu Phạm Oánh Oánh an ủi. “Không sao rồi, đừng sợ nữa.” Cô cứ tưởng Phạm Oánh Oánh đang sợ mấy sinh vật bất thường ngoài kia.

Có ai đó mở đèn, căn phòng sáng sủa hẳn ra.

Phương Trầm lui về sau một bước như muốn chạy vào trong bóng tối, một bàn tay đặt ngay lên lưng cậu.

“Sao thế?” Nhϊếp Thời hỏi lại lần nữa, hơi thở lướt qua tai Phương Trầm.

Lo lắng được xoa dịu bớt, nhưng một chút gì đó kì dị được sinh ra… bọn họ thân thiết vậy à?

“Thứ kia… chết rồi?” Nhϊếp Thời quay lại quá nhanh, Cao Thành nuốt nước miếng liếc súng bên hông anh, “Ngầu ghê nha?”

Chẳng ai ứng lời.

Sự ôn hòa giả tạo trong ngôi nhà này đã vỡ nát, ai ai cũng chất đầy tâm sự.

“Điều cần thiết nhất bây giờ là phải biết tại sao chúng ta lại ở đây.” Tiếng nức nở của Phạm Oánh Oánh nhỏ lại, Tạ Dĩnh nhìn những người trong phòng, “Chúng ta bị sắp xếp cho ở chung một tòa nhà, có phải là do… có điểm chung gì đó không?”

“Không biết, tỉnh giấc đã thấy mình ở đây.” Phạm Oánh Oánh khoanh tay, nhìn lướt qua Phương Trầm rồi nhanh chóng thu về, “Tôi không biết…”

Phương Trầm lặng lẽ đánh giá Nhϊếp Thời nhưng đáng tiếc thất bại, bị anh túm được, lần thứ ba anh hỏi câu: “Sao thế?”

“Không có gì đâu.” Phương Trầm né tránh.

“Điểm chung gì cơ?” Vương Tuệ Văn hỏi.

“Không biết.” Tạ Dĩnh cúi đầu, “Nhưng tóm lại chắc chắn phải có thứ gì đó? Nếu không thì…”

“Ba người đã chết có điểm chung gì?”

“Cứ trốn trước đã!” Trương Thụy cắt ngang suy nghĩ của bọn họ, “Chỗ này không thể ở lâu, tôi có xe, có thể chở tối đa năm người…”

“Đi đâu bây giờ?”

“Vậy cứ ở lại chỗ này hả?” Trương Thụy lắc lắc cái đầu mướt mồ hôi, “Trước cứ chạy đã… Có thể, có thể ngoài kia sẽ bình thường.” Hắn nhìn Nhϊếp Thời, dường như chỉ cần một câu nói của anh họ có thể khởi hành ngay lập tức.

Chẳng phải sợ ảnh ư? Phương Trầm bước chếch lên trên, che khuất nửa Nhϊếp Thời.

“Đợi trời rang rồi ra ngoài xem sao.” Tạ Dĩnh nói, “Tôi cũng có xe, hai chiếc bảy người thoải mái.”

Tác giả: Cuối cùng cũng đổi map… Tôi cứ tưởng mấy cái này viết 5 chương thôi là đủ chứ huhuhu