Chạy Trốn Khỏi Thế Giới Vô Tận

Chương 13: Tập hợp

Phương Trầm cầm con dao găm trước kia Nhϊếp Thời đã dùng, chuôi dao lành lạnh khiến cậu cảm thấy không thật, ngón cái sượt qua dấu ấn khắc bên trên. Bên kia Nhϊếp Thời đang mở băng đạn nhét đạn vào, sau đó kéo cò, xong xuôi nhét vào bao súng bên hông. Động tác như nước chảy mây bay, giống như đã làm rất nhiều lần.

Phương Trầm hơi sợ, cơ thể vô thức lùi về sau, khi Nhϊếp Thời nhìn sang cậu đã đứng vững yên vị một chỗ. Trái tim vốn lo lắng không yên nháy mắt bình tĩnh trở lại, cảm giác bất thường chân thật dần xuất hiện.

Nhϊếp Thời không có nhiều biểu cảm, đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ, lúc nhìn người sẽ khiến họ cảm thấy bất an. Điều này Phạm Oánh Oánh là người được cảm thụ nhiều nhất, tiếc là giờ cô không có đây. Phương Trầm thì chẳng hề để ý đến điều này, bàn tay nhẫy mồ hôi, lúc Nhϊếp Thời ném dao qua suýt chút nữa cậu đã không đón được.

“Cho tôi thật ư?” Phương Trầm hơi nghi ngờ, dắt con dao bên hông rồi nhìn anh.

“Ừ.”

Cậu nghĩ tới thứ da bọc xương kia sẽ buồn nôn, chẳng muốn cầm con dao đâm nó chút nào cả.

Nhϊếp Thời vào bếp, Phương Trầm tưởng anh còn vũ khí chưa lấy ra, nhưng anh chỉ mở tủ lạnh cầm hai túi sữa chua đưa cho cậu: “Uống không?”

Phương Trầm yên lặng nửa giây rồi nhận lấy sữa xé vỏ dưới ánh nhìn chăm chú của Nhϊếp Thời, cậu ngậm túi sữa đi theo anh ra khỏi bếp, chợt nhớ ra chỉ có hai người bọn họ có vũ khí phòng thân thì ngừng lại hỏi: “À này, chúng ta…”

“Sao mãi Phương Trầm chưa quay về vậy chứ?” Phạm Oánh Oánh nắm tóc mình, biểu hiện nôn nóng.

“Ài, vừa mới đi mấy phút thôi mà, bình tĩnh chờ đi.” Cao Thành cũng lo lắng, dịch mông ngồi cạnh Tạ Dĩnh.

Tạ Dĩnh vốn đang cúi gằm cảm thấy sô pha lõm xuống bèn ngẩng lên.

Cao Thành hỏi: “Này, mỹ nữ à, cô nói xem, rốt cục là thế nào vậy chứ? Rất quỷ quái.”

Tạ Dĩnh thở dài: “Tôi thà đây là một giấc mộng, sau khi tỉnh lại tôi vẫn đang ở trong nhà mình.”

Cao Thành gật gù: “Tôi cũng thế.”

Mưa càng lúc càng lớn, trời cũng càng lúc càng tối, cửa sổ mở toang khiến trong phòng lành lạnh. Dưới cái nóng của tháng tám mà nhiệt độ mỗi lúc một giảm đi.

Cao Thành nổi da gà, vừa định đứng dậy đóng cửa sổ Tạ Dĩnh đã đi trước đóng nó lại. Nhìn xuống dưới, đường phố bị màn mưa bao phủ trở nên mơ hồ, cô lau kính, trên mặt kính chiếu hình cô gái mặc váy đỏ, màu sắc rực rỡ hệt như chính bản thân cô.

“Tôi cảm thấy tất cả mọi người trong thành phố đã biến mất hết rồi, chỉ còn chúng ta.” Bờ vai Tạ Dĩnh run rẩy, cô nhắm mắt áp trán vào lớp kính lạnh lẽo: “Đây là điều bình thường ư?”

Cửa vang tiếng đấm rầm rầm!

Cao Thành rùng mình, Phạm Oánh Oánh sợ hãi tự cắn tay để ngăn bản thân phát ra tiếng nức nở to hơn.

Tạ Dĩnh xoay người, kính phản chiếu bóng dáng mảnh khảnh của cô, mái tóc xoăn dài đẹp đẽ bay bay.

“Ai…” Cao Thành chưa nói xong ngoài cửa đã có tiếng người gọi, “Mở cửa, có ai không? Mở cửa nhanh!”

Bọn họ nhìn nhau từ từ tiến về phía trước, Phạm Oánh Oánh cũng định đứng dậy đi theo nhưng lỡ va phải ghế, Tạ Dĩnh ra hiệu “suỵt” để cô yên lặng: “Không sao đâu, tôi ra xem thử,” Phạm Oánh Oánh càng run sợ thì sự bình tĩnh của Tạ Dĩnh càng được khắc họa rõ nét.

Cao Thành nhìn qua lỗ mắt mèo thấy đầu của hai người, há miệng: “Là Trương Thụy và Vương Tuệ Văn.”

Tạ Dĩnh nghe được giọng của hắn hơi bất thường: “Sao thế…”

Cao Thành căm hận: “Lúc nãy họ chạy nhanh thế mà.” Hắn đã quên mất dáng vẻ chật vật vô lực chỉ có thể dựa tường thở dốc của bản thân lúc ở tầng hai.

“Mở cửa trước đi.” Tạ Dĩnh không rõ tình hình, cô vặn tay cầm để hai người vào.

Thấy cửa mở Trương Thụy và Vương Tuệ Văn đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, nữ thì khuỵu quỳ hẳn trên đất cả người ướt đẫm, đồ lót in trên lớp áo ngoài. Cao Thành vẫn đang nhìn, Tạ Dĩnh đỡ Vương Tuệ Văn đến ghế sa lông, Trương Thụy cố gắng thở đều chẳng nói câu nào.

Phạm Oánh Oánh sợ hãi đứng một bên, lẩm bẩm: “Sao Phương Trầm vẫn chưa quay lại chứ…”

Sau khi bình tĩnh lại ít nhiều, câu đầu tiên của Trương Thụy chính là: “Bên ngoài không có một ai hết!” Nói xong hắn nhìn biểu hiện của những người khác, tất cả đều có vẻ đã biết chuyện này, bèn lấy hơi nói tiếp: “Chúng tôi lái xe…”

Sau khi nhìn thấy người chết kinh khủng ở tầng hai, hắn và Vương Tuệ Văn lập tức xách hành lí bỏ chạy, dù đánh chết cũng chẳng muốn ở lại nơi quỉ quái này thêm giây nào nữa. Họ lái được một đoạn, Vương Tuệ Văn muốn gọi cho công ti chuyên chuyển nhà nhưng di động không có tín hiệu, đi thêm lát nữa Trương Thụy nhận ra trên đường rất vắng vẻ, cửa hàng nhỏ bên lề tuy vẫn đang mở nhưng chẳng thấy một ai.

Vương Tuệ Văn run lập cập đốt điếu thuốc rít một hơi, trong xe tràn ngập mùi thuốc, Trương Thụy hít hít mũi, trời càng ngày càng tối khiến lông mày vốn giãn ra nhíu trở lại, Vương Tuệ Văn cũng tỉnh táo hơn, dập thuốc run run: “Hai chúng ta quay lại?” Cô tuyệt vọng rồi, nhớ đến con quái vật kinh tởm xuất hiện ban đêm kia và người chết trên tầng hai, chẳng muốn quay lại chút nào… Nhưng nếu không về thì làm gì được đây, trời càng lúc càng tối, nếu còn đi tiếp rất có thể bọn họ sẽ bị quái vật bất ngờ xuất hiện xé nát.

Dường như có cái gì đó đang giam giữ họ, dù cố chạy tới đâu rồi cũng phải quay về điểm xuất phát.

Trương Thụy quay đầu xe lại lái thật nhanh về chung cư, hai người ôm nhau bước vào thang máy nhấn nút tầng ba, nhưng nhấn kiểu gì nút cũng không sáng.

“Phải đi bộ lên thật à?” Vương Tuệ Văn run rẩy, hành lang lạnh lẽo, còn mắc mưa, vừa lạnh vừa sợ khiến lòng càng thêm hoảng hốt.

“Lên thôi.” Trương Thụy nuốt nước miếng, trời sắp tối rồi, họ phải nhanh tìm đến chỗ những người khác.

Hai người lên tầng, lúc cửa tầng hai mở ra, Vương Tuệ Văn chưa kịp chuẩn bị gì đã phải nhìn vào trong, trái tim đập rầm rầm dữ dội, nhưng mà… chẳng có gì cả.

Huyền quan trống không, sàn nhà sạch sẽ, không có người chết đầy lông, chẳng có gì cả.

Điên mất thôi.

#

Hai người đều có vũ khí phòng thân, Phương Trầm nhìn Nhϊếp Thời cầm một con dao thái đi ra.

Phương Trầm yên lặng nhìn con dao thái trong tay mình, Nhϊếp Thời cho rằng cậu không muốn cầm định lấy lại thì cậu đã tránh ra.

Nhϊếp Thời nghi hoặc, Phương Trầm khô khan nói: “Cứ để tôi giữ.” Rồi xoay dao xé tem giá trên đó.

Hai người đi song song, Phương Trầm cúi đầu không biết đang nghĩ gì nên đi chậm hơn một chút, Nhϊếp Thời lập tức dừng lại.

“Hả” Sao thế? Sao không đi nữa?” Phương Trầm từ từ tỉnh táo ngẩng đầu hỏi.

Hành lang vẫn oi bức, không có ai rảnh rỗi mở cửa sổ, không khí tràn ngập mùi tanh tanh chua chua. Phương Trầm cho rằng đây là mùi mồ hôi, còn mang theo chút mùi thối rữa.

Nhϊếp Thời ngẩng đầu nhìn lướt rồi lại nhanh chóng cúi xuống: “Không, đi thôi.”

Lúc Phương Trầm theo Nhϊếp Thời xuống cầu thang cũng muốn nhìn thử xung quanh một chút, nhưng chưa gì đã bị anh nhấn đầu: “Đi.” Giọng nói trầm trầm lạnh nhạt của người đàn ông vang bên tai cậu, ào, cả người tê rần.

Một đôi tay khô gầy nắm lấy lan can trên đầu hai người, nó ngoẹo cổ nửa quì trên cầu thang, đầu khô quắt kẹt giữa hai thanh sắt, đôi mắt đen ngòm lồi ra.

Phương Trầm bị đè đầu không dám cử động nữa, Nhϊếp Thời khoát tay lên lưng cậu, tay khác ấn bả vai cậu, ôm lấy cả người Phương Trầm, cửa vừa mở đã đẩy mạnh cậu vào trong.

Nhϊếp Thời bước vào huyền quan lại liếc lên trên lần nữa, cầu thang trống rỗng, không khí ngập mùi hôi khó chịu.

Cho dù chẳng thấy gì nhưng những hành động bất thường của Nhϊếp Thời đã khiến Phương Trầm sợ, Cao Thành nói chuyện mà cậu cũng chẳng nghe gì.

“Phương Trầm?” Cao Thành hỏi, “Cậu cầm dao thái rau làm gì?”

Phương Trầm hoàn hồn cắn môi, mơ màng đưa dao thái qua cho hắn.

Cao Thành né tránh: “Làm gì thế?”

Phương Trầm đổi đầu dao về phía mình, quay chuôi ra: “Phòng thân.”

Cao Thành nhìn dao bên hông cậu, lại nhìn dao trong tay: “Không phải chứ? Phương Trầm à, cậu đừng trưng cái vẻ mặt này ra, người không biết sẽ tưởng cậu muốn anh dũng hi sinh đó.”

“Cho tôi đi.” Tạ Dĩnh đột nhiên lên tiếng, cô đi đến bên cạnh Phương Trầm, “Có còn hơn không.” Cô nhận con dao thái, bàn tay vẫn trắng nõn mảnh khảnh, móng tay vẫn sơn màu tươi sáng rực rỡ.

Bấy giờ Phương Trầm mới nhận ra trong phòng có thêm hai người, Trương Thụy và Vương Tuệ Văn cũng nhìn thấy Phương Trầm và Nhϊếp Thời, dòm Phương Trầm gật đầu rồi dòm Nhϊếp Thời cười cười, nụ cười mang theo sự nhát gan lấy lòng rõ rệt.

“Trương Thụy và Vương Tuệ Văn kể lại chuyện tối qua rồi, đúng là… Đúng là mấy thứ kia không phải do tôi ảo giác.” Tạ Dĩnh bóp mặt cau mày, cô chấp nhận việc này nhanh hơn những người trước.

“Tầng hai cũng… không có ai hết! Chúng tôi lên đó mở cửa nhưng chẳng có gì cả.” Vương Tuệ Văn bổ sung, tay chân lạnh ngắt vẫn đang lẩy bẩy.

“Tóm lại trước mọi người cứ chuẩn bị sẵn đi, nếu ‘ác niệm’ lại đến lúc trời tối…” Tạ Dĩnh nắm chặt dao thái, cô can đảm hơn người khác nhiều.

Phương Trầm đột nhiên tò mò vẻ mặt của Nhϊếp Thời lúc này, khi nhìn sang thì thấy anh đang cúi đầu khép hờ mắt, căn bản chẳng nghe ai nói gì.

Cao Thành điều hòa không khí: “Vào phòng khách trước rồi nói tiếp.”

Phương Trầm đập đập Nhϊếp Thời, hỏi khẽ: “Anh mệt à?”

Nhϊếp Thời mở mắt lắc đầu, lầu bầu: “Không.”

“Anh đã không ngủ cả đêm qua hả?”

Nét mặt Nhϊếp Thời mạnh mẽ, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt tinh tế, lông mi mảnh dài, giọng rõ mệt mỏi nhưng vẫn còn cậy mạnh: “Không buồn ngủ.”

Đột nhiên Phương Trầm rất muốn xoa đầu anh, tướng mạo Nhϊếp Thời không phải loại ngoan ngoãn, nhưng mà…

Đang nghĩ lung tung thì ống tay áo bị kéo nhẹ, Phương Trầm quay đầu nhìn thấy một đôi mắt trong vắt ngập nước, là Phạm Oánh Oánh.

Hai mắt Nhϊếp Thời mở thật to.

Tác giả: Nhϊếp Thời: Vừa mệt vừa buồn ngủ vừa uất ức.jpg