“Thật ra, tôi cũng có một món đồ muốn đưa cậu.”
“Quà đáp lễ sao?” Chung Ngộ Tiêu đặt thìa xuống, nét mặt hơi tò mò.
Chuyện bắt đầu từ bó hoa Hy Thời tặng anh. Anh đáp lại bằng phần bánh bao hấp chưa trọn vẹn, giờ nếu Hy Thời lại tặng thêm một món quà nữa, hai người cứ qua lại thế này không biết khi nào mới dừng.
Hy Thời khựng lại một chút:
“Không phải.”
Nhưng xét ra cũng là một món quà lớn.
Anh lấy ra tập tài liệu đã chuẩn bị từ trước, đặt lên bàn:
“Cậu xem qua đi, nếu có yêu cầu thì cứ nói.”
Chung Ngộ Tiêu khẽ nhướn mày:
“Đây là ý gì?”
“Gọi là ước pháp tam chương.”
Hy Thời ngồi thẳng lưng, nghiêm túc giải thích:
“Chắc cậu cũng không có tình cảm với tôi. Đây là hợp đồng hai bên cùng ký, sau khi kết hôn, chúng ta chính là… à, đối tác cùng chung giường, hỗ trợ nhau đạt được lợi ích tối đa.”
“Hy đại thiếu gia giữ chức vụ gì ở Tập đoàn Thần Hy Quốc Tế?”
Hy Thời không hiểu vì sao Chung Ngộ Tiêu lại hỏi vậy, nhưng vẫn thật thà đáp:
“Không có chức danh cụ thể, tôi chỉ là một cổ đông.”
Chẳng lẽ Chung Nhị muốn cân nhắc xem mình có giá trị hợp tác không?
“Cổ đông à, vậy xem ra cậu không thường xuyên tiếp xúc với các công việc của công ty.” Chung Ngộ Tiêu nhấn tay lên tờ giấy, ngón tay nhẹ gõ hai cái, mỉm cười:
“Nhưng đa số mọi người sẽ không gọi người ngủ cùng giường là đối tác hợp tác đâu.”
Cũng chẳng ai đem một bản hợp đồng vô giá trị pháp lý ra đàm phán.
Trò chơi trẻ con sao?
Đọc đến phần ghi chú ở dưới, Chung Ngộ Tiêu suýt bật cười thành tiếng.
“Ai mách lẻo là chó”, có cần móc tay thề thêm câu “ngoéo tay hứa cả đời không đổi” nữa không?
Hy đại thiếu gia quả là giữ được tâm hồn trẻ thơ.
“Cậu không muốn làm đối tác với tôi?”
Không muốn làm đối tác, chẳng lẽ muốn giả làm thật sao?
Hy Thời nhấp một ngụm cà phê, vô thức ngồi thẳng lưng, vẻ mặt tự tin:
“Hừ, tôi đã nói mà, mị lực của tôi không ai cưỡng lại được.”
Chung Ngộ Tiêu chỉ nhún vai:
“Gia đình Hy Thời không mua nổi một chiếc giường thứ hai sao? Nếu thế, sau khi kết hôn, tôi sẽ mua một chiếc mới.”
Anh gọi phục vụ lấy một cây bút, phóng khoáng ký tên lên bản hợp đồng. Sau khi ký, anh vạch hai nét ngang lên đầu trang, rồi đưa lại cho Hy Thời một bản.
Hai chữ ký được đặt cạnh nhau, không ai lép vế ai. Chữ ký của Chung Ngộ Tiêu đầy khí phách, những đường nét của bút bi toát lên sự mạnh mẽ, táo bạo như mũi giáo xuyên qua mọi rào cản. Hy Thời tự cho rằng chữ ký của mình đã đủ ngông nghênh, không ngờ lại bị Chung Ngộ Tiêu vượt mặt.