“Xem tâm trạng cậu có vẻ tốt nhỉ, gặp chuyện gì vui sao?”
Chung Ngộ Tiêu hơi ngạc nhiên: “Nhìn tôi giống đang có tâm trạng tốt lắm à?”
“Khóe miệng cậu sắp kéo đến tận mang tai rồi kìa.” Sở Dật rửa sạch tay, đeo găng vào, rồi ấn nhẹ lên cổ sau của anh. “Thời gian này có phải cậu không chú ý nghỉ ngơi không, chỗ này sưng hết cả lên rồi. Thay bộ đồ rộng rãi hơn đi, tôi giúp cậu xoa bóp cổ.”
Chung Ngộ Tiêu sờ khóe miệng mình. Anh cười sao?
Không, chắc là không đâu.
“Vừa rồi nghĩ đến công việc à?”
Chung Ngộ Tiêu lắc đầu. Anh vừa nghĩ đến Hy Thời.
Chỉ cần nghĩ đến việc Hy Thời sẽ có biểu cảm thế nào khi biết được thân phận của anh, tự dưng bữa cơm xem mắt lại trở nên đầy háo hức.
Anh thay một chiếc áo ba lỗ rộng rãi, tiện tay ôm một chiếc gối vào lòng: “Không phải công việc. Gặp được một người rất thú vị.”
Người đó là vị hôn phu của anh.
Muốn xoa bóp cổ phải nằm úp xuống, Chung Ngộ Tiêu duỗi thẳng vai và lưng. Một người đàn ông chất lượng cao thì nhất định phải có thân hình đẹp. Chung Ngộ Tiêu rất chú trọng luyện tập, cơ ngực và cơ bụng đều không thiếu, là khách quen của phòng gym. Trên giường mà anh cởϊ áσ, chắc chắn sẽ khiến mấy cậu chàng nhỏ bé phải trầm trồ.
Đường nét cơ bắp trên tay rất mượt mà, nhưng hấp dẫn nhất chính là cơ lưng. Không phô trương như mấy vận động viên thể hình, đường cong từ cổ kéo dài xuống tận xương cụt tạo thành một hình dáng quyến rũ.
Vai rộng, eo thon, chân dài, đúng chuẩn “mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì săn chắc.”
Ánh mắt của Sở Dật khựng lại một chút. Là bác sĩ, anh ta hiểu rất rõ về cơ thể con người, nhưng thân hình của Chung Ngộ Tiêu còn đẹp hơn tất cả những người anh từng thấy. “Là đàn ông à?”
“Ừm.”
Chung Ngộ Tiêu khẽ đáp qua mũi, lười nhác và thong thả. Trên đầu giường có đặt cuốn sách anh mới lấy về. Anh rút ra một tấm danh thϊếp từ trong sách.
Hy Thời giữ chức danh giám đốc ở Tập đoàn Quốc Tế Thần Hy, nhưng danh thϊếp của anh ta không ghi rõ chức vụ. Mặt trước là biểu tượng của tập đoàn, mặt sau là tên và phương thức liên hệ của anh ta. Phông chữ màu vàng trên nền đen trông cực kỳ sang trọng, kín đáo nhưng không kém phần đẳng cấp.
“Hy Thời?” Sở Dật liếc thấy tên trên danh thϊếp, chân mày lập tức nhíu lại. “Cậu ta là kẻ trăng hoa có tiếng đấy, chỉ được mỗi cái mặt dễ nhìn. Cậu nên cẩn thận, đừng để bị cậu ta lừa.”
“Chỉ mỗi gương mặt dễ nhìn thôi sao?” Chung Ngộ Tiêu khẽ nhếch môi. “Tôi nghe nói eo anh ta cũng khá lắm, trên giường còn rất mạnh mẽ.”
Chuyện xu hướng tính dục không cần phải rêu rao khắp nơi. Chung Ngộ Tiêu thích đàn ông, điều này chỉ có người trong nhà biết. Sở Dật, vì không tiếp xúc nhiều với anh, mãi đến khi tình cờ thấy anh ra vào quán bar đồng tính ở nước ngoài mới biết sự thật này.
“Cậu nghe ai nói thế?”
Là chính thiếu gia Hy đích thân thừa nhận, nói rằng không chỉ eo mà cả đôi chân của anh ta cũng đẹp.