Đối Tác Liên Hôn Của Tôi Mang Hai Bộ Mặt

Chương 17: Chưa từng bức bối thế này

Vốn không định cắt đứt khó coi như vậy, nhưng Miêu Nguyên đã chạm đến giới hạn của anh.

“Em không phải lửng lơ anh, em chỉ muốn yêu anh thôi.” Miêu Nguyên vội vàng giải thích.

Mặc dù cậu ta thích kiểu người như Chung Ngộ Tiêu hơn, nhưng sức hút từ tiền bạc và quyền lực của Hy Thời lại khiến anh trở nên vô cùng quyến rũ.

Mũi và mắt Miêu Nguyên đỏ hoe, cậu ta không dám lao tới, chỉ rụt rè đưa tay ra, những ngón tay trắng mảnh níu lấy vạt áo Hy Thời. Đôi mắt ngân ngấn lệ, trông đầy vẻ đáng thương:

“Hy Thời, em chỉ mong anh có thể trân trọng em.”

Hy Thời lặng lẽ nhìn cậu ta, trong lòng càng thêm chắc chắn phải cắt đứt hoàn toàn:

“Muốn yêu đương, cậu tìm nhầm người rồi.”

Nếu có hứng, anh sẽ dỗ dành tình nhân, hết hứng thì lập tức chia tay. Mọi thứ chỉ là tiêu khiển, anh không học được cách trân trọng người khác, cũng chẳng muốn vướng vào tình cảm.

Tình yêu là thứ hư vô mờ mịt, anh chỉ theo đuổi niềm vui xá© ŧᏂịŧ.

Hy Thời dụi tắt điếu thuốc đang hút dở:

“Có lẽ cậu không biết quy tắc của tôi. Tôi không nói chuyện tình cảm. Từ nay cứ xem như không quen biết đi.”

Nếu biết trước Miêu Nguyên mang suy nghĩ như vậy, Hy Thời tuyệt đối sẽ không chủ động trêu chọc.

Lần đầu tiên Hy Thời gặp Miêu Nguyên là ở quán bar. Khi đó, Miêu Nguyên đang nhảy thân mật với một người đàn ông, tay cả hai đã luồn vào trong quần của nhau. Giữa chốn công cộng mà còn có thể chơi bời như vậy, anh cứ tưởng Miêu Nguyên cũng là người thoải mái, không câu nệ.

Sinh viên quả nhiên là phiền phức.

Hy Thời âm thầm đưa trường học vào danh sách cấm săn tình.

Miêu Nguyên vội vã túm lấy tay anh:

“Hy Thời, anh... anh không phải muốn ngủ với em sao?”

Cậu ta nghĩ Hy Thời muốn kéo mình lên giường.

“Em đồng ý rồi, em chịu rồi! Bây giờ em có thể đi thuê phòng với anh… Là lỗi của em, chỉ cần ngủ với nhau thôi, làm bạn giường cũng được. Em nghe lời anh hết, anh đừng giận nữa.”

Biết đâu, sau khi lên giường, Hy Thời sẽ thay đổi suy nghĩ. Trước đây, bạn trai cũ của cậu ta cũng từng rất mê mẩn cơ thể cậu.

“Cậu không cần phải miễn cưỡng bản thân đi theo tôi.”

Hy Thời cảm thấy đau đầu, đây chính là minh họa chân thực nhất cho câu “lời không hợp, nói thêm cũng bằng thừa”.

Anh lùi lại một bước, rút điện thoại chuyển khoản một số tiền, xóa luôn số liên lạc của Miêu Nguyên trước mặt cậu ta:

“Tôi nói tôi không còn hứng thú với cậu là nghiêm túc. Thế nhé, chúc cậu tìm được người biết trân trọng mình.”

Hy Thời từ trước đến nay luôn hào phóng với tình nhân, khi chia tay cũng rất đàng hoàng, không để đối phương chịu thiệt. Vì vậy, trong giới có rất nhiều người muốn tiếp cận anh, không chỉ vì sự hưởng thụ trên giường, mà đôi khi nhận được một khoản tiền cũng là điều tốt.

Xe đi được một đoạn, Miêu Nguyên vẫn đứng nguyên tại chỗ. Hy Thời liếc qua gương chiếu hậu, nét mặt không chút cảm xúc, quay đầu lại nhìn về phía trước. Khi ánh mắt lướt qua bó hoa trên ghế phụ, anh siết chặt tay lái, hình ảnh khuôn mặt Chung Ngộ Tiêu bất chợt hiện lên trong đầu.

Muốn tháo cặp kính của mọt sách đó xuống.

Đôi chân kia hoàn toàn trúng vào điểm thẩm mỹ của anh, vừa nhìn đã thấy rất thú vị. Nếu không có cặp kính ấy, chỉ cần liếc nhìn anh ta thôi là Hy Thời đã có thể...

“Chết tiệt?!”

Cậu thiếu gia không thể tin nổi cúi đầu nhìn xuống.

Ngay cả thời kỳ thanh xuân cũng chưa từng bức bối thế này, đúng là càng sống càng thụt lùi. Hy Thời chống tay lên trán, thở dài.

Chắc chắn do dạo này không giải tỏa đúng cách, nén nhịn quá mức mà ra.

Trên danh thϊếp vẫn còn thông tin liên lạc, hy vọng mọt sách đó nhanh chóng tìm đến anh.