Chung Ngộ Tiêu nhướng mày: “Có chuyện gì sao?”
Anh trai vốn là người điềm tĩnh, trước giờ thái độ vẫn rất bình thản. Nay ngữ khí rõ ràng đầy vẻ khinh miệt Hy Thời, thể hiện sự không đồng tình với cuộc hôn nhân này.
Anh không làm gì cả, vấn đề chắc chắn nằm ở Hy Thời.
“Vị hôn phu của em gây chuyện rồi à?”
Có thể chọc giận được Chung Tri Lễ như vậy, trên đời này không nhiều người làm được, vị hôn phu trên danh nghĩa này của anh quả thật có bản lĩnh.
Chung Tri Lễ nhíu mày, nhớ lại lúc đi ngang qua tòa nhà văn phòng của công ty Thần Hy, anh tình cờ bắt gặp Hy Thời – cũng chính là em rể tương lai của mình – đang đánh người ngay trước cửa.
Tạm không nói đến việc Hy Thời có dáng vẻ du côn hạ lưu khi ra tay, chỉ riêng cách ăn mặc kia cũng đủ để thấy anh ta hoàn toàn không coi trọng mối liên hôn này.
Chung Tri Lễ vốn đã không ưa lối sống phóng túng của Hy Thời, nay càng không muốn em trai mình có bất kỳ liên hệ nào với anh ta. Tốt nhất là khỏi gặp mặt, hôn sự hủy bỏ càng hay.
“Cậu ta không xứng với em.” Chung Tri Lễ liếc nhìn cha mẹ họ Chung đang bước tới, liền dừng lại câu chuyện.
“Bảo bối Tiểu Tiêu của chúng ta cuối cùng cũng về nhà rồi!”
Mẹ Chung vừa chạy đến, cha Chung theo sát phía sau: “Con trai có biến mất đâu, em đi chậm thôi, kẻo ngã.”
Hai người họ là thanh mai trúc mã, vợ chồng từ thuở thiếu niên, tình cảm rất tốt, chưa từng cãi vã lớn tiếng. Ấn tượng đầu tiên về tình yêu của Chung Tri Lễ và Chung Ngộ Tiêu đều đến từ cha mẹ mình.
“Cha, mẹ.”
Chung Ngộ Tiêu mỉm cười, ôm lấy cha mẹ. Nghĩ đến ánh mắt lấp lửng muốn nói lại thôi của Chung Tri Lễ, trong lòng anh lại càng tò mò.
Xứng hay không xứng.
Dù sao anh cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Cuộc gặp gỡ với Hy Thời được hẹn ba ngày sau. Sau bữa cơm, khi câu chuyện được nhắc đến, Chung Ngộ Tiêu mới biết hai nhà đã định cả ngày cưới, cuộc gặp này chỉ là hình thức, bù cho lễ ra mắt mà thôi.
“Tiểu Tiêu, chuyện này quá vội vàng, thực sự ủy khuất cho con rồi.”
“Đã biết là ủy khuất, sao còn đồng ý?”
Chung Tri Lễ vừa thốt ra một câu thì bị Chung phụ gọi vào thư phòng, Chung mẫu kéo tay Chung Ngộ Tiêu, thở dài: “Hy Thời quả thật có chút hoang đường.”
Thông tin mà Chung Tri Lễ gửi qua rất chi tiết, những chuyện hoang đường Hy Thời đã làm trong mấy năm qua không đếm xuể. Nhưng Chung Ngộ Tiêu thậm chí chẳng thèm lật xem, cũng không biết anh ta hoang đường đến mức nào.
Dù có hoang đường, chẳng lẽ vượt qua được anh sao?
Xa nhà, cha mẹ chỉ biết anh thích đàn ông, chứ không hay biết nhiều về cuộc sống của anh ở nước ngoài. Chung Ngộ Tiêu không định che giấu, nhưng cũng chẳng có ý định đi rêu rao về việc mình thường xuyên thay đổi bạn giường.
“Mẹ của Hy Thời và mẹ là bạn thân, khi con còn chưa ra đời, hai chúng ta thường xuyên trò chuyện. Khi ấy Hy Thời mới một hai tuổi, ăn no liền nhìn chằm chằm vào bụng mẹ. Hai người còn đùa rằng sẽ chỉ phúc vi hôn cho hai đứa.”
Nhắc đến người bạn cũ đã khuất, trên gương mặt Chung mẫu thoáng hiện nét u sầu: “Tiếc là sau này Hy Duyệt bị bệnh.”