Chủ Thần Hôm Nay Cũng Muốn Làm Cá Mặn

Chương 6: Khi hoa nở, máu chảy thành sông

Hắc Vụ lơ lửng trên không trung không dám lên tiếng, bốn chi hình thành từ sương mù của hắn đã mềm nhũn vì sợ.

Cũng may hắn đã kịp tạo kết giới che mắt, người bên ngoài sẽ không nhìn thấy những gì xảy ra bên trong.

Trong tất cả các bản đồ phụ của thế giới này, không ai không biết đến đặc điểm của Chủ Thần.

Khi hoa bỉ ngạn – biểu tượng của cái chết – nở rộ, không gì có thể thoát khỏi sức mạnh của Chủ Thần.

Tính đến hiện tại, Hắc Vụ mới chỉ chứng kiến năng lực này hai lần.

Lần đầu tiên là khi Chủ Thần vừa nhậm chức. Ngày hôm ấy, hoa bỉ ngạn nở thành cả một cánh đồng, những cánh hoa đỏ quyến rũ nở rộ trên mặt, tay chân của đám quái vật nổi loạn.

Khi hoa nở, máu chảy thành sông.

Ngày hôm đó, Tô Đăng đã trở thành Thần của thế giới vô hạn.

Từ đó, trong giới quái vật của các bản đồ phụ có thêm một điều cấm kỵ: Tuyệt đối không thể làm cho Chủ Thần nở hoa.

Nghĩ lại trước đây mình thật không biết tự lượng sức, từng mơ tưởng có thể nhân lúc Chủ Thần hạ giới làm người, len lén trộm chút sức mạnh.

Cười chết.

Không thể, hoàn toàn không thể.

Đôi mắt đỏ như máu của Tô Đăng chưa hề phai nhạt, gương mặt xinh đẹp mang vẻ lạnh lùng, hoàn toàn khác với sự đáng yêu trước đó.

Cậu như một vị thần thực sự đang phán xét thế gian.

Mãi đến khi cậu khẽ thở ra, ánh đỏ trong mắt mới dần biến mất, trở lại màu xanh nhạt.

Cậu nghiêng đầu, dụi mắt rồi ngồi xuống một bên.

“Ta mệt quá, phải nghỉ ngơi một chút.”

Hắc Vụ: “...”

Hắn xem như đã thấy rõ bản chất lười biếng của Chủ Thần.

“Ngươi biết nó là giống loài gì không? Thuộc bản đồ phụ nào? Kết quả KPI năm ngoái thế nào? Ghi hết lại cho ta.” Tô Đăng ngáp một cái, khóe mắt long lanh lệ rơi.

Cậu vẫn đang dụi mắt, trông mệt mỏi như sắp nằm xuống.

Thật to gan, dám bỏ thứ đó vào trà sữa của cậu, khiến cậu không được uống.

Cậu rất tức giận, cực kỳ tức giận.

Cái này Hắc Vụ nào dám có một câu oán trách, lập tức làm tròn chức trách của một thư ký, ghi chép cẩn thận từng chữ.

“Quên đi.”

Tô Đăng đột nhiên ngăn lại, đứng dậy, lẩm bẩm, “Hắn chết rồi, ghi chép cũng vô ích, chẳng bằng ta đánh hắn thêm trận nữa.”

Hắc Vụ: ???



"Theo như miêu tả của những người chứng kiến, bộ phận nghiên cứu phán đoán rằng con quái vật trong nhiệm vụ lần này là một loài chưa từng gặp trước đây. Nó được phát hiện tại một quán trà sữa trước cửa trung tâm thương mại A, giả dạng thành nhân viên và biến các nhân viên thật thành trà sữa...”

“Ghê tởm quá. Sau nhiệm vụ lần này, chắc đội mình chẳng dám gọi trà sữa làm bữa chiều nữa đâu.”

“Hứa Bất Cần, anh không nói thì chẳng ai nghĩ anh là câm đâu.” Chu Cẩn vừa đọc xong báo cáo đã liếc mắt lườm anh ta một cái, cằm hơi hất lên, chỉ về phía người ngồi trong cùng. “Không nhìn thấy đội trưởng Giang nghiêm túc thế nào à?”

Hứa Bất Cần có chút chột dạ, gãi cổ, ánh mắt hướng về người đàn ông đang ngồi.

Khoác trên người bộ đồ tác chiến màu đen giống bọn họ, bờ vai rộng, đôi chân dài, chỉ cần ngồi im không nói cũng toát ra khí chất lạnh lùng và uy nghiêm, nét cấm dục gần như hoàn mỹ.

Không đúng lắm, đội trưởng Giang hôm nay sao lại nghiêm túc hơn thường ngày?

Giang Tẫn siết chặt khẩu súng trong tay.

Ngay khi nghe đến vụ việc này, anh đã nghĩ đến một phụ bản từng trải qua trong thế giới vô hạn, tên là Công viên giải trí kinh dị.

Trong đó, có một NPC bán đồ uống cũng sử dụng cách này để bán cho họ.

Vì uống những đồ uống này có thể chữa thương, rất nhiều người chơi đã sử dụng, nhưng không ngờ rằng nguyên liệu chính của “đồ uống” lại là máu thịt của những người chơi giống họ.