Nhìn đống bẩn thỉu vương vãi trên đất, Tô Đăng nhăn mặt chê bai, “Khẩu vị thật kém.”
Có vẻ như câu nói đó khiến nụ cười méo mó của con quái vật trở nên dữ dội hơn, giống như nó đã bị chọc tức.
Cánh tay dài ngoằng của nó lại vươn ra, giờ đây trông như những xúc tu đen, nhằm thẳng về phía Tô Đăng.
Cậu vẫn đứng yên tại chỗ, không chút để ý đến công kích sắp tới: “Thật phiền phức.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Dám không nhận ra Chủ Thần đại nhân!” Thư ký Hắc Vụ vội vàng phụ họa.
Con quái vật nghe thấy vậy liền bật cười lớn, cái đầu lộ xương rung lên vì phấn khích.
“Chủ Thần sao? Cậu nghĩ trong thế giới này cậu vẫn còn là Chủ Thần à?”
Tiếng cười chói tai của nó vang lên.
Nhìn Tô Đăng không phản ứng, nó cho rằng cậu bị dọa đến cứng người.
Niềm vui sướиɠ trong lòng nó dâng trào. Chủ Thần gì chứ, giờ đây chỉ là một con người yếu đuối, đến cả công kích của nó cũng không thể né.
Xúc tu đen xé gió lao tới, nhưng ngay khi đó, Tô Đăng không thèm chớp mắt, khẽ lẩm bẩm: “Thật phiền.”
Cậu nhẹ nhàng né tránh, quay sang kéo thư ký Hắc Vụ đến trước mặt, giọng điệu thản nhiên: “Cậu ra giải quyết đi.”
Thứ này không xứng để cậu ra tay.
Thư ký Hắc Vụ muốn khóc nhưng không ra nước mắt. Giây tiếp theo, nó đã bị Tô Đăng quẳng thẳng về phía con quái vật.
Nó bay lên, bay thật cao, thật cao.
Khi sắp bị quăng thẳng vào mặt con quái vật, Hắc Vụ bỗng cảm thấy một sự thanh thản kỳ lạ.
Không còn cách nào khác, sếp đánh nhau thì mình dọn dẹp, sếp lười biếng thì mình chăm chỉ.
Đúng là điều phải làm.
Con quái vật nổi giận né sang một bên, ngược lại ném Hắc Vụ qua một phía khác. Nó thấy Tô Đăng vẫn lười biếng đứng đó, thậm chí còn ngáp một cái, vẻ mặt hoàn toàn không coi mình ra gì, càng làm nó tức giận hơn.
Những chiếc xúc tu đen kịt quất mạnh, lại một lần nữa từ phía sau tấn công Tô Đăng.
“Không biết tự lượng sức mình.”
Giọng nói của thiếu niên xinh đẹp bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo. Ban đầu cậu chẳng muốn bận tâm đến con quái vật này, nhưng bây giờ—
Lông mi của Tô Đăng khẽ nâng, đôi mắt xanh nhạt đột nhiên chuyển thành đỏ rực như những viên đá quý phát sáng, quyến rũ và đầy mê hoặc. Ở sâu trong đồng tử, hai đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực nở rộ.
Cậu nhìn chăm chú vào con quái vật với nụ cười quái dị.
Bất ngờ, trên khuôn mặt xấu xí của con quái vật cũng nở ra những bông hoa giống hệt, những cánh hoa dài mỏng rung rinh theo nhịp ngón tay của Tô Đăng.
Mỗi một nhịp chuyển động.
Con quái vật hoàn toàn bất động, gương mặt hung tợn bị che phủ bởi những cánh hoa mềm mại và dày đặc.
Cánh tay đang vươn dài cũng dừng lại giữa không trung, những xúc tu đen run rẩy và co rút lại.
Tất cả mọi người không tự chủ mà ngừng mọi hành động.
Họ ngửi thấy hương thơm, một mùi hoa ngọt ngào, quyến rũ lan tỏa.
Hương thơm đậm đặc ấy như muốn kéo họ vào một giấc mộng chết chóc.
Tô Đăng giơ tay lên, năm ngón tay mảnh khảnh từ từ mở ra. Hoa bỉ ngạn theo đó nở rộ hoàn toàn, đồng thời đầu của con quái vật cũng nổ tung và lập tức rụng xuống, biến thành dòng máu đỏ tươi.
Cánh hoa như được tiếp thêm sinh lực, mềm mại nhưng yếu đuối, nằm phủ phục trên dòng máu tươi, hút lấy từng chút một.
Hoa của cái chết.
Toàn bộ quá trình diễn ra chỉ trong vài giây, con quái vật đã hoàn toàn mất hết dấu hiệu của sự sống.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng vẫn đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt đỏ rực như máu, khóe mắt xuất hiện những đường vân đen giống cánh hoa, trên gương mặt dễ thương ấy lại hiện lên sự ma mị quỷ dị.