Bỗng dưng xuyên đến thế giới loài người, Tô Đăng rất vui vì cuối cùng đã thoát khỏi công việc nặng nhọc của Chủ Thần. Hiện tại, cậu chỉ muốn tận hưởng cuộc sống, làm một con cá mặn không cần lo nghĩ.
Thế giới loài người thú vị hơn cậu tưởng. Hiện tại, cậu thậm chí còn có một chiếc điện thoại cho riêng mình.
Trước đây, khi ở trong các phó bản, cậu thường thấy loài người cầm điện thoại, nhưng trong vô hạn lưu không thể sử dụng được. Cậu từng nghĩ đó chỉ là một miếng gạch cứng, không ngờ lại thú vị đến thế.
Xuyên qua mấy ngày nay, cậu mỗi ngày đều ăn uống thỏa thích, còn thuận tiện nghiên cứu cách sử dụng điện thoại.
Cậu cảm thấy việc giả làm loài người và sống thế này mãi cũng không tệ.
Nhưng hiện tại đột nhiên lại bắt cậu đi học, sao có thể chứ!
Tô Đăng chớp mắt, cầm lấy tờ thông báo nhập học, nói với quản gia, "Tôi thật sự không thể..."
Vừa thầm than thở trong lòng, quản gia lập tức lên tiếng khuyên nhủ, "Thiếu gia, cậu thật sự không thể xé nó."
Tiểu thiếu gia cái gì cũng tốt, chỉ là dường như không thích học hành lắm. Ôi, thế này sao mà được.
Tô Đăng đối diện ánh mắt của quản gia, thấy ông lắc đầu với mình.
Thôi vậy
Tô Đăng phồng má tức giận.
Nhưng giờ không thể đốt tờ thông báo nhập học được. Dùng bất cứ năng lực nào của cậu cũng quá mạnh, có thể đốt cháy cả chiếc xe, khi đó cậu sẽ không thể về nhà.
[Không phải tôi nói đâu, Chủ Thần đại nhân, ngài thật sự chỉ định sống mòn thế này thôi sao? Nhân cơ hội lần này đến thế giới loài người, chúng ta nên nhanh chóng xâm nhập loài người, kéo họ vào không gian vô hạn chứ!]
Âm thanh trong đầu mang đậm phong thái của một "ông trùm hiệu suất" chính là một trong những thư ký của cậu khi còn làm Chủ Thần. Nguyên bản là một con quỷ trong phó bản cấp D, nhờ làm việc chăm chỉ nên được thăng chức.
Bình thường một nửa công việc đi thị sát các phó bản của Tô Đăng đều giao cho nó làm.
"Nhưng mà mệt lắm." Tô Đăng tiếp tục nằm bẹp trên ghế da, nhìn ra ngoài cửa sổ. "Cậu tìm được cách quay về chưa?"
[Chưa...]
"Thế chẳng phải xong rồi sao." Tô Đăng chống cằm, vẫn lười biếng.
Cậu nhớ ra một câu mình học được trên mạng mấy ngày nay, liền tri kỷ an ủi, "Đã đến thì phải tận hưởng thôi."
Thư ký cuồng công việc: [...]
Cái gì mà "đã đến thì phải tận hưởng," rõ ràng là ngài chẳng muốn quay về chút nào.
Tô Đăng nói chính là lời nói thật. Cậu thậm chí còn không biết tại sao mình rơi khỏi vô hạn lưu, chỉ nhớ tối hôm trước còn đang lăn lộn trên vương tọa nói không muốn làm việc nữa.
Chẳng lẽ bản thân lại thức tỉnh một năng lực ngôn linh nào đó, nói gì được nấy?
Nhưng mấy ngày nay, dù bị thư ký ép phải nói vài lần muốn quay về, cũng không thành công.
Nếu không thể quay lại, thì coi như kỳ nghỉ cũng được. Dù sao trong thế giới loài người, nhất thời cũng không có các nào công tác.
Chỉ có điều duy nhất không hay là, nồng độ cảm xúc sợ hãi ở đây quá thấp, cậu không thể hấp thụ được.
Ở đây ai cũng rất hạnh phúc, không sống trong sợ hãi từng giây từng phút, trên người họ cũng không có mùi thơm của cảm xúc tiêu cực.
Là Chủ Thần của vô hạn lưu, ở một góc độ nào đó, Tô Đăng không được coi là con người. Cậu lấy âm khí từ các sinh vật quái vật và cảm xúc tiêu cực của con người làm thức ăn: ghen tỵ, giận dữ, đau buồn, sợ hãi... tất cả đều là mỹ vị.
Dù hiện giờ cậu có thể dùng đủ loại đồ ăn ngon để lấp đầy cái bụng, nhưng linh hồn cậu vẫn luôn ở trạng thái đói khát, hơn nữa đói khát này không thể giải tỏa được.
"Haiz, thế giới loài người thật quá bình yên." Tô Đăng khẽ thở dài.
Cậu nên đi đâu để tìm một chút âm khí đậm đặc đây?