EDIT: HẠ
Giang Hàn Khinh ngồi xe đi lên huyện Kim Đồng, Giang hàn Thần cũng đi theo cậu.
Giang Hàn Khinh mang theo rổ, đến cửa viện gây giống mới xuống xe.
Nơi cậu muốn tới chính là cửa hàng rau quả sạch lớn nhất ở bên cạnh viện gây giống, cậu muốn hỏi xem bọn họ có thu mua rau quả tươi không, dùng giá cả rẻ hơn một chút bán cho bọn họ cũng được.
Một chiếc xe vận tải nhỏ ngừng ngay phía trước hai anh em, có hai người đi xuống xe, hai người kia đều mặc quân trang trên người, dáng người ngay ngắn, trong đó có một người đàn ông có làn da ngăm đen đang xoa huyệt thái dương, hơi hơi nhíu mày.
“Lát nữa chúng ta rẽ đến chợ đen một chuyến, tôi cần mua một ít tin tức tố dẫn đường.”
Long Phi nghiêng đầu nhìn hắn, “Sao phải mua ở chợ đen?”
Hắc Tử cau mày, “Cho dù đắt cũng phải mua, chịu đựng không nổi.”
Long Phi phỉ nhổ, “Ở cái địa phương rách nát này tin tức tố dẫn đường đã bị xào đến giá trên trời, đối với lính gác chúng ta thật sự không tốt, thật mẹ nó muốn bị triệu hồi về Đế Đô Tinh.”
“Ai không muốn về chứ? Nếu tôi mẹ nó có thể về Đế Đô Tinh, nói không chừng tôi còn có thể tìm được dẫn đường, ở nơi khỉ ho cò gáy này tôi chỉ còn nước chờ chết, tin tức tố dẫn đường được phát căn bản không đủ dùng.”
“Mấy ngày nữa sẽ có một đội quân ngừng tiếp viện, hẳn là trong tay bọn họ sẽ có thừa dẫn đường tố, chúng ta có thể lén mua sắm ở chỗ bọn họ, giá tuyệt đối sẽ rẻ hơn so với hàng ở chợ đen…..”
Long Phi đột nhiên xoay người, Giang Hàn Khinh và Giang Hàn Thần giống như đυ.ng phải một cái chắn vô hình, quanh thân bị bao phủ bởi một tầng uy áp nặng nề, khiến cho bọn họ đồng thời lui về phía sau một bước.
Ánh mắt Giang Hàn Khinh hơi rũ, nhìn con khỉ đầu chó lông đen ngồi xổm ở bên chân người đàn ông đang nhe răng rít gào với cậu, cậu cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, rõ ràng đang thắc mắc không rõ vì sao người này lại mang theo một con khỉ đầu chó lên phố.
Long Phi liếc mắt nhìn tinh thần thể của chính mình, lại nhìn về phía thiếu niên, lập tức bị dung mạo của cậu làm cho kinh diễm. Thiếu niên có làn da trắng nõn gần như trong suốt, dung mạo diễm lệ cực có tính công kích, so với cậu, hết thảy hoàn cảnh xung quanh dường như đều trở nên ảm đạm thất sắc.
“Xin lỗi, chúng tôi cũng muốn tới cửa hàng rau quả.” Giang Hàn Khinh đã hiểu địch ý của người đàn ông này xuất phát từ đâu.
Hắc Tử cũng rất kinh ngạc, hắn liếc mắt nhìn thiếu niên minh diễm nọ, lại nhìn đứa nhỏ gầy như que củi ở bên cạnh, hai người này tạo ra đối lập mãnh liệt.
Long Phi và Hắc Tử liếc nhau, đều nhìn thấy kinh dị trong mắt đối phương.
Long Phi thu lại hơi thở, điều chỉnh thái độ nói, “Các người đi đến cửa hàng rau củ mua đồ sao?”
“Chúng tôi muốn bán đồ.” Giang Hàn Khinh xốc tấm vải che ở trên rổ lên, “Đây là rau quả do chính tôi trồng, cực kỳ tươi ngon, các anh muốn mua sao?”
Long Phi: “……”
Giang Hàn Khinh hơi mỉm cười, thế giới dường như cũng tươi sáng lên, “Tôi sẽ bán cho các anh với giá giống trên cửa hàng Tĩnh Võng, vừa mới hái xong, cực kỳ mới mẻ, muốn mua không?”
Long Phi: “…..”
Hắc Tử: “…….”
Mẹ nó ai có thể chịu được, một đại mỹ nhân như vậy tới đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, quả thực là gian lận!
Long Phi cầm một quả cà chua lên, ngửi ngửi, mùi hương cà chua nồng đậm, tràn đầy chóp mũi, hắn cảm thấy có chút kinh ngạc, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy một quả cà chua thơm như vậy.
Hắn không đổi sắc mặt hỏi, “Có bao nhiêu, tôi muốn hết.”
Đôi mắt đào hoa của Giang Hàn Khinh lập tức cong lên thành hình trăng non, “Đều ở chỗ này, tổng cộng có 26 quả, thanh toán tiền mặt.”
Long Phi đã click mở quang não trên cổ tay, chuẩn bị chuyển khoản qua Tinh Võng, đối phương cư nhiên lại muốn lấy tiền mặt.
Hắc Tử đành phải quay lại xe, mang tiền mặt xuống, đếm đủ tiền mới đưa cho Giang Hàn Khinh, tổng cộng được 7800 tệ tinh tế.
Giang Hàn Khinh hào phóng đưa cả quả cả rổ cho bọn họ, cầm tiền, mang Giang Hàn Thần đi đến viện gây giống ở bên cạnh.
Long Phi nhìn theo bọn họ rời đi, lại nhìn con khỉ đầu chó đang ngồi bên chân, “Mày nói xem, cậu ấy có phải dẫn đường không?”
Hắc Tử cười ha ha, “Cho dù ở Đế Đô Tinh cũng không thể tùy tiện gặp được một dẫn đường ở bên ngoài, huống chi là cái tinh cầu hoang vắng chim không thèm ỉa này, cậu muốn dẫn đường đến điên rồi đúng không?”
Thần sắc Long Phi cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn.
Hắc Tử cười không nổi nữa, đưa ra lời bình đúng trọng tâm, “Đúng là dung mạo rất đẹp, nhưng không ngửi thấy tin tức tố, cũng không nhìn thấy tinh thần thể của cậu ấy, hẳn là không phải nhỉ?”
Chỉ có lính gác và dẫn đường mới có thể thấy được tinh thần thể của lính gác.
Long Phi có chút không xác định nói, “Tôi cảm thấy, hình như cậu ấy có thể thấy khỉ đầu chó của tôi.”
Hắc Tử vỗ vỗ vai hắn, “Tôi cảm thấy, cậu ta bị cậu dọa thì đúng hơn.”
Long Phi và Hắc Tử nâng mấy rương lớn ra khỏi tiệm rau quả, bên trong đều là rau quả bọn họ muốn mua trong lần này.
Có thể ăn được rau quả tươi ngon đều là nhân vật lớn, binh lính như bọn họ chỉ có thể ăn thuốc dinh dưỡng.
Hắc Tử vừa đi vừa hùng hổ than, “Quá mẹ nó đắt, trước kia tôi còn cho rằng giá cả ở cửa hàng thật và trên cửa hàng Tinh Võng là bằng nhau, rất rẻ, hôm nay so sánh mới biết có bao nhiêu hố, đều là cà chua, tiểu mỹ nhân người ta rất thành thật, một quả to gần bằng hai quả ở cửa hàng thật, giá cả lại giống nhau, tiểu mỹ nhân là người tốt nha.”
Hai người ngồi vào trong xe, chuẩn bị xuất phát, Hắc Tử đột nhiên nói: “Đúng rồi, quên không hỏi phương thức liên hệ của tiểu mỹ nhân, về sau nếu chúng ta cần mua đồ, có thể tìm tiểu mỹ nhân mua, không phải cậu ấy nói cậu ấy tự trồng cà chua sao? Vừa to vừa rẻ, cũng không biết có ngon không.”
Ánh mắt hai người giao nhau, đều đọc được ý nghĩ trong mắt đối phương.
Hắc Tử xuống xe, mở thùng xe ra, lấy một quả cà chua ra khỏi rổ, bẻ thành hai nửa, một nửa đưa cho Long Phi.
Hai người ăn hết nửa quả cà chua chỉ trong mấy miếng, hương vị chua ngọt tràn đầy đầu lưỡi, cực kỳ mỹ vị.
Hắc Tử chép miệng hai cái, miệng đầy hương vị cà chua thơm ngọt, “Đây thật sự là cà chua sao? Trước kia mẹ nó tôi đều ăn cà chua giả đúng không? Căn bản không phải cái mùi vị này!”
Long Phi hơi hơi nhắm mắt, quay đầu nhìn vào tinh thần thể ở ghế sau, quả nhiên nó đang thoải mái híp mắt hừ hừ.
Long Phi chần chờ nói, “Ngoại trừ thơm ngọt, cậu không cảm giác được thứ khác sao?”
“Không nha…..”
Hắc Tử đột nhiên mở to hai mắt nhìn, “Đệt mợ! Tinh thần lực xao động của tôi cũng đã bình phục rồi!”
Long Phi xác định, đây không phải ảo giác của hắn!
Hai người đồng thời nhảy xuống xe, chạy về phía viện gây giống, thế nhưng lại vồ hụt, người muốn tìm đã sớm đi rồi.
Hắc Tử cực kỳ ảo não, “Làm sao bây giờ? Chúng ta căn bản không thể tìm được người.”
Long Phi làm ra quyết định, “Về căn cứ đóng quân trước đã, 25 quả cà chua còn lại đừng động vào.”
Hắc Tử: “Đã biết.”