EDIT: HẠ
Mẹ Giang thấy cây cà chua sắp bị hái trọc, đành phải nói: “Thím hai, thứ này ăn không hết rất dễ bị hỏng…..”
“Ăn cho hết đi chứ để lại làm gì, thật không nghĩ tới Hàn Khinh còn có tay nghề này, người đẹp thiện lương còn có tay nghề tốt, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ…. Tôi tính toán đưa một chút về nhà mẹ đẻ để bọn họ nếm thử.” Thím hai dường như không nghe hiểu ý mẹ Giang nói.
Giang Hàn Thần mới chạy về, vừa thấy trong đấy trồng rau chỉ còn một cây, cà chua đã bị hái trọc đến tận gốc, thím hai còn đang hái cây thứ hai, người này không hái hết thì không có ý định từ bỏ đúng không!
“Đây là đồ anh trai tôi trồng, bà hái hết rồi, chúng tôi ăn cái gì?” Giang Hàn Thần kêu lên.
Thím hai cười ha hả, khuôn mặt tròn xoe của ba ta càng thêm núc ních thịt: “Không phải còn rất nhiều sao, đủ cho các người ăn.”
Giang Hàn Thần tức điên, “Đây là đồ nhà tôi! Bà cho rằng thứ này là cả bà sao, muốn hái bao nhiêu thì hái?”
Tươi cười trên mặt thím hai phai nhạt một ít, “Không phải chỉ hái chút rau xanh và cà chua thôi sao? Tiền uống thuốc tháng trước của mày, còn cả tiền thuốc tháng này cho anh trai mày, đều là mượn từ nhà tao, 5000 tệ tinh tế nói mượn liền mượn, tao đã nói gì chưa? Chúng mày đi vay ngân hàng tinh tế người ta còn thu thêm lợi tức đó, tao đã đòi tiền lãi của chúng mày chưa?”
Dáng người thím hai đẫy đà, bảo dưỡng không tệ, làm một đầu tóc quăn nhỏ đang lưu hành, ngày thường thích chiếm chút lợi nhỏ, nếu không phải trong nhà thật sự khó khăn, cần dùng tiền gấp, ba Giang cũng sẽ không đến nhà bọn họ mượn tiền.
Giang Hàn Thần nghẹn một hơi trong cổ họng, phun không ra, nuốt không được.
Mẹ Giang là người hiền lành, bị người ta nhắc tới tiền nợ ngay trước mặt cũng có chút nan kham.
“Thím hai, chúng tôi sẽ nhanh chóng kiếm tiền để trả nợ thím.”
Thím hai thở dài nói: “Tôi cũng không phải đang đòi tiền mấy người, nhà các người luôn luôn khó khăn, thiếu nợ bên ngoài nhiều như vậy, cả nhà đều trông chờ vào chút tiền công của anh Giang, ngay cả tiền mua thuốc cho con trai thứ hai nhà các người cũng không đủ, còn có tiền sinh hoạt, cả tiền đọc sách cho hai đứa nhỏ, món nợ này chỉ biết càng lăn càng lớn, càng nợ càng nhiều, tiền nhà ai cũng không phải gió to thổi tới đúng không? Mấy người cũng không thể dựa vào vay tiền để sống cả đời.”
Mẹ Giang chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát phát đau, không có chỗ dung thần, thiếu tiền người ta, lưng cũng lùn hơn người ta một đoạn.
Giang Hàn Thần chạ về phòng, cầm một cái quang não cũ đi ra, bấm tới bấm đi trên đó.
“Thím hai ngày tự nhìn xem, rau xanh và cà chua trên cửa hàng tinh võng được bán với giá gì, rau xanh 80 tệ tinh tế một cây, cà chua 300 tệ tinh tế một quả, rau xanh và cà chua còn không lớn bằng đồ nhà tôi, nếu chúng tôi lấy những thứ này đi bán, sẽ càng đắt hơn, thím hai bà tính thử xem, bà hái chỗ này tốn bao nhiêu tiền?”
“Ngày hôm qua 4 cây rau xanh 5 trái cà chua, cho dù tính giá thị trường cũng phải trả 1740 tệ đúng không? Lại nhìn hôm nay bà hái bao nhiêu? 5 cây rau xanh, 12 cây cà chua, 4000 tệ tinh tế, chúng ta sẽ không tính 740 tệ số lẻ, đây coi như là lợi tức đi, nếu bà muốn trả nợ như vậy, không bằng trực tiếp dùng đồ ăn để bù nợ đi.”
Thím hai tức giận đến thở phì phì, trực tiếp ném cái rộ xuống đất, “Bọn mày còn có lương tâm không hả? Nhà tao tốt bụng cho chúng mày vay tiền, chúng mày hồi báo nhà tao như thế này à?”
Giang Hàn Khinh nhìn đến hiện tại, nhặt cái rổ trên mặt đất lên, hơi mỉm cười, tươi cười cực kỳ minh diễm.
“Thím hai đừng tức giận, Thần Thần không hiểu chuyện, đều là quê nhà hương thân, cho dù thím hai không tới, bọn cháu cũng sẽ đưa qua cho thím, nếu thím hai đã tới rồi, chúng cháu cũng đỡ phải đi một chuyến, những thứ này thím cứ mang về ăn đi.”
Thím hai nhìn cái rổ, có chút chần chờ.
Gia đình bọn họ mặc dù có chút tiền dư dả, nhưng cũng không giàu có đến mức có thể dùng mấy ngàn tệ tinh tế để mua rau quả tươi mới về ăn, đây tuyệt đối là phá của, rau quả ở tinh tế có bao nhiêu đắt đỏ, không cần Giang Hàn Thần nói, thím hai cũng biết rõ.
Giang Hàn Khinh nói: “Tiền nợ nhà thím hai, nhà chúng cháu sẽ nhanh chóng trả lại.”
Rốt cuộc không còn băn khoăn, thím hai nhận cái rổ, sắc mặt vẫn khó coi.
“Vân là Hàn Khinh hiểu chuyện, đứa thứ hai này thật giống con sói con, không hiểu một chút đạo lý đối nhân xử thế nào.”
Giang Hàn Khinh cười cười, không lên tiếng
Thím hai tiếp tục nói: “Tiền này đúng là nhà các người phải chuẩn bị nhanh một chút, đứa nhỏ nhà tôi sắp khai giảng rồi, đã đến lúc phải dùng đến tiền.”
Giang Hàn Khinh: “Không thành vấn đề, chúng cháu sẽ nhanh chóng chuẩn bị đủ tiền trả cho thím.”
Lúc này thím hai mới cầm theo rổ, khuôn mặt thối hoắc rời đi.
Nếu không phải có mẹ Giang ấn lại, Giang Hàn Thần đã sớm nhịn không được trực tiếp xông lên rồi.
“Anh! Sao anh phải đứa cho bà ta? Tức chết mất!”
Giang Hàn Khinh đè đầu nhóc lại. “Nếu không muốn chịu nhục, vậy thì phải cố gắng đọc sách, nỗ lực kiếm tiền.”
Giang Hàn Thần tức giận đến mức oa oa kêu to, “Em nhất định phải thi vào trường quan đội, sau đó mang cả nhà rời khỏi cái nơi quỷ quái này!”
Giang Hàn Thần không hiểu cách làm của anh trai nhóc, nhưng mẹ Giang lại có thể hiểu.
Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, thời điểm chính mình cần dùng tiền, người ta đồng ý cho mình mượn thì đây chính là một phần ân huệ.
*Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn: Có nghĩa là ăn của người ta thì phải nói năng mềm mỏng, cho dù người kia sai sót thì cũng không dám lên tiếng hay phản bác. (Theo baidu)
Giang Hàn Khinh vào phòng, cầm một cái rổ lớn đi ra, rút một cây rau xanh còn lại, sau đó lại hái toàn bộ cà chua còn dư lại bỏ hết vào rổ, trên chạc cây vẫn còn hoa, có lẽ còn có thể ra quả.
Mẹ Giang đầy mặt phong sương, bị gán nặng cuộc sống đè ép khiến sống lưng không thẳng nổi.
“Khinh Khinh, còn hái hết quả đi làm gì?”
Giang Hàn Khinh ngồi xổm trên mặt đất đềm cà chua, “Mẹ, con muốn cầm những thứ này đi bán, trước tiên chúng ta phải trả lại tiền cho nhà thím hai, sau đó con lại mua thêm chút hạt giống, chúng ta tiếp tục trồng, phải nhanh chóng trả lại hết nợ bên ngoài.”
Có một câu thím hai nói không sai, bọn họ cũng không thể sống dựa vào tiền vay mượn cả đời được, nếu ra ngoài làm thủ công thu không đủ chi, tiếp tục kiên tì như vậy cũng không có ý nghĩa, chi bằng đi tìm một con đường mưu sinh khác.