Hắn Có Bệnh

Chương 2.1: Vì cậu

"Nhìn cậu hôm qua say mèm, giờ ổn chưa?" Hạ Thu vừa ngáp vừa hỏi Trần Thôn qua điện thoại: "Trên đường về không gặp vấn đề gì chứ?"

"Không sao, về nhà an toàn rồi." Trần Thôn xoa xoa trán, ngoài việc đau đầu và khô cổ, anh không cảm thấy gì khác bất thường. Dừng lại một chút, anh nói thêm: "Hôm qua là Tôn Linh đưa tôi về."

"Ồ? Không ngờ cậu ta cũng nhiệt tình đấy chứ." Giọng của Hạ Thu như thể việc này là điều hiển nhiên, không có vẻ gì bất ngờ.

Trong lòng Trần Thôn có nhiều thắc mắc, nhưng Hạ Thu không chủ động giải đáp, anh đành tự hỏi: "Cậu không thấy kỳ lạ à? Tôi và Tôn Linh đã năm năm không liên lạc, hồi đại học cũng chỉ ở mức bình thường, sao cậu ấy lại đưa tôi về nhà?" Câu sau anh không nói ra: Tôn Linh không tiện đường, mà là cố ý đưa anh về. Trần Thôn là người lạnh lùng, nên rất nhạy cảm với sự nhiệt tình của người khác.

"Có gì kỳ lạ đâu, cậu uống say, cậu ta đưa cậu về chẳng phải rất bình thường à? Nói cậu bảo quan hệ hai người hồi đại học bình thường, tôi lại không tin. Có một thời gian hai người không phải rất hay đi cùng nhau sao?"

Trần Thôn nhớ lại, đúng là hồi năm nhất có một khoảng thời gian hai người đi lại thân thiết, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc cùng đi học và cùng tới thư viện. Tôn Linh nhập học muộn hơn anh một thời gian, S Đại nằm trên một ngọn núi, các tòa nhà được xây dựng dựa theo địa hình, phân bố của giảng đường, thư viện, ký túc xá rất phức tạp, anh đã dẫn Tôn Linh đi làm quen vài ngày.

Người ngoài nhìn thấy họ đi cùng nhau, có thể nghĩ rằng họ thân thiết. Nhưng Trần Thôn biết rõ, nói thân thiết là không đúng. Giữa họ không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, cũng chưa từng có dù chỉ vài ba câu tâm sự. Vậy lấy đâu ra tình bạn? Hơn nữa, về sau anh nhận ra điều này không ổn, dễ khiến người khác nghĩ anh đang nịnh bợ người giàu. Anh nghe được vài lời đồn đoán, nên dần giữ khoảng cách với Tôn Linh. Sự xa cách này cũng hình thành một cách tự nhiên: anh bận nhiều việc, còn Tôn Linh thường xuyên không đến trường vì bệnh. Sự chấm dứt mối quan hệ đồng hành này không hề khiến cả hai đau khổ hay giằng xé, điều đó càng chứng minh rằng mối quan hệ giữa họ chỉ ở mức bình thường.

"Với lại, lần này tụ họp bạn học, tôi nghĩ cậu ta đến là vì cậu." Hạ Thu nói.

"Gì cơ?"

"Tôi không phải đã gửi tin nhắn trong nhóm sao, nói sẽ tổ chức một buổi họp lớp. Không ngờ Tôn Linh lại nhắn tin riêng cho tôi, hỏi thẳng cậu có đến không. Cậu biết đấy, 5 năm rồi, cậu ta như biến mất vậy, không ai có tin tức gì về cậu ta. Lúc đó tôi ngạc nhiên lắm, luống cuống nhắn lại rằng cậu sẽ đến, ngay lập tức ảnh đại diện của cậu ta lại chuyển sang xám. Tôi không chắc cậu ta có đến không, nhưng vẫn gửi địa chỉ buổi tụ họp cho cậu ta. Không ngờ hôm qua cậu ta đến sớm nhất, tôi vừa vào phòng, thấy cậu ta ngồi ngay ngắn ở vị trí đối diện cửa, làm tôi giật cả mình."

Trần Thôn cầm điện thoại lắc đầu, chợt nhận ra đối phương không nhìn thấy, nên thăm dò: "Không phải chứ?"

"Dù cậu tin hay không, chuyện là như vậy." Hạ Thu dường như đã khẳng định đây là sự thật, cũng không bận tâm thêm về Tôn Linh, chuyển sang nói những chuyện khác.

Trần Thôn vẫn chìm trong dòng suy nghĩ vừa rồi, đối với lời của Hạ Thu, anh chỉ đáp lại qua loa "Ừ", "Ồ". Khi Hạ Thu nhắc đến chuyện hồi đại học, anh mới thỉnh thoảng xen vào vài câu. Anh rất biết ơn Hạ Thu, người luôn vui vẻ, quen biết nhiều bạn bè và biết rất nhiều thông tin về các công việc làm thêm. Vì là lớp trưởng, Hạ Thu cũng nắm rõ các chính sách hỗ trợ sinh viên khó khăn của trường, lần nào cũng giúp anh đăng ký. Việc anh không cần nhận tiền từ gia đình khi học đại học, phần lớn nhờ sự giúp đỡ của Hạ Thu.

Nghĩ đến điều này, Trần Thôn thấy rất xúc động, nói với Hạ Thu nhiều lời cảm ơn, lại nói muốn mời Hạ Thu đi ăn. Anh muốn làm nhiều hơn nữa để bày tỏ lòng biết ơn, nhưng không có khả năng cũng không đủ điều kiện kinh tế, cuối cùng chỉ có thể nói lời mời ăn uống đơn giản. Vừa nói ra, anh lại thấy lời này nhẹ nhàng quá, không thể diễn tả hết sự cảm kích trong lòng. May mà Hạ Thu không câu nệ, nghe lời anh nói thì chỉ cười ha hả cho qua, giúp anh tránh được sự lúng túng.

Cúp máy xong, Trần Thôn đặt điện thoại xuống, mới nhận ra tay mình lạnh như sắt. Anh định đưa tay vào chăn để sưởi ấm, nhưng chăn đã lạnh ngắt. Dù cơ thể không thoải mái, Trần Thôn vẫn ngồi dậy. Anh liếc nhìn gói khăn giấy ướt trên bàn, có lẽ là Tôn Linh để lại. Tối qua trên xe, hình như anh cứ kêu nóng, sau đó có cảm giác lành lạnh.