Buổi trưa, đoàn lính đánh thuê tiếp tục di chuyển sâu hơn vào rừng rậm. Những tán cây cao lớn che kín bầu trời, ánh sáng mặt trời chỉ còn là những tia mờ nhạt xuyên qua kẽ lá. Không khí lạnh lẽo, u ám bao trùm, và tiếng chim kêu lạc lõng càng khiến lòng người thêm bất an.
Nguyệt Tiêu bước đi trong im lặng, luôn giữ khoảng cách với những tên lính đánh thuê. Nàng cảm nhận rõ rằng từng ánh mắt đằng sau đều đang dõi theo mình, như một con thú săn mồi chờ đợi con mồi sơ hở.
Sử Hàn vẫn đi trước dẫn đường, nhưng ánh mắt anh ta luôn liếc qua liếc lại, như thể đang dò xét mọi động thái. Đoàn lính đánh thuê giờ không còn là những kẻ vô tổ chức như nàng từng nghĩ, mà là một nhóm người đầy toan tính, có sự ăn ý và kỷ luật trong từng hành động.
Nàng biết họ không đáng tin, nhưng trong hoàn cảnh này, nàng phải giữ sự bình tĩnh.
---
Khi hoàng hôn buông xuống, đoàn người dừng lại bên một khoảng đất trống giữa rừng để dựng trại. Ánh lửa bập bùng từ đống củi khô tạo nên những cái bóng chập chờn trên khuôn mặt của từng người.
Nguyệt Tiêu ngồi một mình ở góc, giả vờ chăm chú vào tấm bản đồ trên tay, nhưng đôi tai vẫn lắng nghe mọi âm thanh xung quanh. Nàng biết, trong bóng tối này, những toan tính của họ có thể trở thành hiện thực bất cứ lúc nào.
Một tên lính lớn tuổi, dáng vẻ cục cằn, tiến lại gần nàng, trên tay cầm một chiếc túi nhỏ.
"Công chúa, tôi được lệnh mang đồ ăn cho cô."
Nguyệt Tiêu ngẩng lên, ánh mắt nàng khẽ nheo lại, nhưng nàng vẫn giữ vẻ bình thản.
"Cám ơn. Nhưng tôi không đói."
Tên lính nhún vai, đặt chiếc túi xuống trước mặt nàng rồi quay lưng bước đi. Ngay khi hắn rời đi, Nguyệt Tiêu mở túi, cẩn thận kiểm tra. Một mùi thơm ngào ngạt bốc lên, nhưng nàng không dại dột nếm thử. Nàng khẽ đưa tay chạm nhẹ vào chiếc bánh bên trong, và cảm nhận được một lớp bột lạ phủ lên bề mặt.
"Thuốc mê." Nàng lặng lẽ kết luận, trong lòng thầm cười lạnh.
Nàng quay người, giả vờ như mình đã ăn, sau đó lặng lẽ gói chiếc bánh lại và giấu vào túi áo. Từ xa, Sử Hàn quan sát mọi động thái của nàng, ánh mắt anh ta như ẩn chứa một điều gì đó khó đoán.
---
Đêm khuya, mọi người trong đoàn lính đánh thuê dường như đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng Nguyệt Tiêu không dám lơ là. Nàng ngồi dựa lưng vào gốc cây, mắt nhắm hờ nhưng tai vẫn lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất.
Bỗng, một tiếng bước chân rất nhẹ vang lên.
Nàng mở mắt, nhìn thấy một bóng người đang tiến lại gần. Đó là tên lính trẻ mà hôm qua đã cố gắng đưa nước cho nàng. Hắn cầm trên tay một con dao nhỏ, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
Nguyệt Tiêu giả vờ như vẫn đang ngủ. Nàng nắm chặt thanh trâm cài tóc bằng bạc trong tay, sẵn sàng phản kháng.
Tên lính trẻ dừng lại cách nàng vài bước chân, sau đó cúi xuống, chuẩn bị ra tay. Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:
"Dừng lại."
Tên lính trẻ giật mình, quay ngoắt lại. Sử Hàn bước ra từ bóng tối, ánh mắt sắc lạnh như dao.
"Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì?"
"Tôi... tôi chỉ muốn kiểm tra xem cô ta có ngủ say không." – Hắn lắp bắp, cố gắng biện minh.
Sử Hàn cười nhạt, nhưng nụ cười đó chỉ càng khiến bầu không khí thêm đáng sợ.
"Nếu cô ta không ngủ say, ngươi định làm gì tiếp theo? Gϊếŧ cô ta? Hay cướp đồ của cô ta?"
Tên lính trẻ tái mặt, không dám nói thêm gì.
"Cút đi, trước khi ta mất kiên nhẫn." – Sử Hàn ra lệnh, giọng nói lạnh lẽo đến mức khiến tên lính run rẩy bỏ đi ngay lập tức.
Nguyệt Tiêu mở mắt, nhìn thẳng vào Sử Hàn.
"Tại sao anh lại giúp tôi?"
Sử Hàn nhìn nàng một lúc lâu, rồi khẽ nhún vai.
"Tôi không giúp cô. Tôi chỉ không muốn hành trình này kết thúc sớm như vậy. Cô là một quân cờ quan trọng, công chúa ạ."
Nguyệt Tiêu nheo mắt, nhưng không nói gì thêm. Nàng hiểu rằng, trong trò chơi này, mỗi người đều có mục đích riêng, và nàng phải tự tìm cách bảo vệ mình.
---
Đêm đó, dù không xảy ra thêm sự việc gì, nhưng Nguyệt Tiêu biết rằng, những ngày tiếp theo sẽ không dễ dàng. Đoàn lính đánh thuê này là một cái bẫy khổng lồ, và nàng chỉ có thể sống sót nếu luôn giữ được sự tỉnh táo và cảnh giác.
Mỗi bước đi trong rừng rậm này là một bước đi trên dây, và chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến nàng rơi vào vực thẳm.
---
(Hết chương 7)