Tiểu Công Chúa Tinh Nghịch Rơi Vào Tầm Ngắm Của Đại Ma Đầu

Chương 6: Những Cái Bẫy Vô Hình

Hành trình cùng đoàn lính đánh thuê của Sử Hàn bắt đầu bằng sự im lặng. Không ai trong nhóm lên tiếng nhiều, và không khí giữa họ luôn mang một cảm giác căng thẳng. Nguyệt Tiêu bước đi, ánh mắt dõi theo những kẻ lạ mặt xung quanh. Từng người trong đoàn lính đánh thuê này đều mang dáng vẻ tàn bạo, với vũ khí sắc lạnh treo trên người. Mỗi bước chân của họ như mang theo cả sự chết chóc.

Sử Hàn, đi trước đoàn, không ngoảnh lại nhìn nàng. Anh ta chỉ hướng dẫn bằng những lời dặn ngắn gọn:

"Giữ khoảng cách, và đừng hỏi gì nhiều. Cô chỉ cần theo sau."

Nguyệt Tiêu không đáp, chỉ lặng lẽ quan sát. Dù bên ngoài nàng tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng không ngừng tính toán. Mục tiêu của nàng không phải là làm bạn với những kẻ này, mà là tìm cách tận dụng họ để đi qua vùng nguy hiểm.

Sau một ngày dài di chuyển qua những con đường gập ghềnh, nhóm của Sử Hàn dừng chân tại một khu rừng rậm gần biên giới. Khi mặt trời khuất bóng, những tiếng côn trùng vang vọng khắp nơi, tạo nên một bầu không khí tĩnh lặng đầy bất an.

"Chúng ta nghỉ ở đây." – Sử Hàn ra lệnh, giọng không chút cảm xúc.

Mọi người bắt đầu dựng trại. Nguyệt Tiêu ngồi một mình bên góc, ánh mắt lặng lẽ quan sát. Đoàn lính đánh thuê này không chỉ mạnh mẽ, mà còn rất kỷ luật. Họ không nói chuyện phiếm, không uống rượu, và luôn cảnh giác cao độ.

Khi lửa trại được nhóm lên, Sử Hàn bước đến gần nàng.

"Công chúa, cô có vẻ không quen với cuộc sống này."

Nguyệt Tiêu ngước mắt lên, nhìn thẳng vào anh ta.

"Tôi không cần phải quen. Tôi chỉ cần biết làm sao để hoàn thành mục tiêu của mình."

Sử Hàn cười khẽ, ánh mắt hiện lên một tia thích thú.

"Cô không giống những tiểu thư yếu đuối mà tôi từng gặp. Nhưng cô nên biết rằng, đi cùng chúng tôi, mọi thứ không đơn giản như cô nghĩ."

"Tôi hiểu rõ điều đó." – Nàng đáp lại ngay, không để anh ta có cơ hội nghi ngờ. – "Và tôi không mong đợi sự an toàn từ các người. Tôi chỉ cần đi đến nơi mình muốn."

Sử Hàn không nói gì thêm. Anh ta rời đi, nhưng ánh mắt trước khi quay lưng mang theo một lời cảnh cáo ngầm.

---

Đêm đó, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Nguyệt Tiêu vẫn tỉnh táo. Nàng không tin tưởng bất kỳ ai ở đây, và nàng biết rằng mọi sự bất cẩn đều có thể trả giá bằng mạng sống.

Tiếng gió thổi qua những tán cây tạo nên âm thanh rì rào. Trong bóng tối, nàng nghe thấy những tiếng thì thầm khẽ vang lên từ phía những lính đánh thuê. Nàng nín thở, cố gắng nghe rõ hơn.

"Cô ta thực sự là công chúa sao?"

"Chắc chắn rồi. Nhưng cô ta nghĩ mình có thể chỉ huy chúng ta sao? Sớm muộn gì Sử Hàn cũng sẽ lấy thứ mà chúng ta cần."

Nguyệt Tiêu cảm thấy máu trong người mình lạnh đi. Nàng không biết thứ họ muốn là gì, nhưng rõ ràng sự hiện diện của nàng không đơn thuần là một sự tình cờ.

Nàng không ngủ trong suốt đêm đó. Những lời nói ấy khiến nàng cảnh giác hơn bao giờ hết.

---

Sáng hôm sau, đoàn người tiếp tục lên đường. Lần này, họ băng qua một con sông nhỏ, nơi dòng nước trong vắt chảy xiết. Trong lúc dừng chân bên bờ sông để nghỉ ngơi, một sự việc bất ngờ xảy ra.

Một tên lính đánh thuê trẻ, trông có vẻ là người mới, tiến đến gần Nguyệt Tiêu với một nụ cười gượng gạo.

"Công chúa, cô có cần tôi giúp gì không?"

Nguyệt Tiêu nhìn hắn, cảm nhận rõ sự bất thường trong ánh mắt hắn. Nhưng nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp:

"Không cần. Tôi tự lo được."

Tên lính trẻ lùi lại, nhưng không lâu sau đó, hắn quay lại với một chiếc bình nước.

"Ít nhất thì, cô uống chút nước đi. Chúng ta còn phải đi một quãng đường dài."

Nguyệt Tiêu nhìn chiếc bình, nhưng thay vì nhận lấy, nàng hỏi:

"Anh lấy nước này ở đâu?"

Tên lính trẻ hơi sững lại, nhưng nhanh chóng đáp:

"Từ con suối kia."

Nguyệt Tiêu im lặng nhìn hắn, rồi quay sang một tên lính khác đang uống nước từ dòng suối. Nàng thấy rõ sự khác biệt: chiếc bình nước trong tay tên lính trẻ không hề ướt, không giống như vừa lấy nước từ suối lên.

"Cám ơn, nhưng tôi không khát." – Nàng đáp, ánh mắt đầy cảnh giác.

Tên lính trẻ khẽ nhếch môi, ánh mắt hắn lóe lên một tia khó chịu, nhưng rồi hắn quay lưng bước đi.

Nguyệt Tiêu cảm nhận được rằng mọi chuyện không hề đơn giản. Những kẻ này có thể đã lên kế hoạch gì đó với nàng. Nàng biết rằng từ giờ phút này, từng bước đi của mình sẽ phải cẩn trọng hơn bao giờ hết.

Bên kia bờ sông, Sử Hàn đứng im lặng, ánh mắt sắc bén quan sát mọi thứ. Dường như anh ta biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng không nói một lời.

Hành trình này đã bắt đầu trở thành một trò chơi sinh tử. Và Nguyệt Tiêu biết, nếu muốn sống sót, nàng phải vượt qua những cái bẫy vô hình đang chờ đợi nàng ở phía trước.

---

(Hết chương 6)