Cấm Mơ Ước Hệ Thống Nhỏ!

Quyển 1 - Chương 8: Bạo quân Hoàng Kim Long

Gã vừa định bắt chuyện thì cảm thấy trên giày có thứ gì đó chạm nhẹ.

Gã cúi đầu nhìn xuống, một sinh vật nhỏ lông xù chỉ to bằng bàn tay đang cắn dây giày của gã.

Tuy nhỏ nhưng lông lại rất dày.

Dường như nhận ra ánh mắt của loài hai chân, sinh vật nhỏ ngước đầu lên, giọng nũng nịu: “Meo?”

… Một con mèo.

Thẩm Tương Hành nhận ra giống mèo này, cô em họ thứ tư luôn đối đầu với gã cũng có một con.

Giống như là… mèo Anh lông dài vàng kim thì phải.

Chỉ có điều, con trước mặt gã nhỏ hơn con của em họ gã rất nhiều, lông cũng nhạt màu hơn, không nhìn kỹ sẽ tưởng là mèo trắng.

Con mèo nhỏ có một đôi mắt tròn xoe.

Giống như bộ lông dài mềm mại, đôi mắt cũng có màu vàng nhạt như kem sữa ngọt ngào.

Có lẽ do làm chuyện xấu nên lương tâm cắn rứt, hoặc có thể chỉ vì màu sắc giống nhau, tóm lại, khi nhìn con mèo nhỏ này, Thẩm Tương Hành bỗng nhớ đến đứa bé mà mình đã vứt bỏ.

Mái tóc và đôi mắt của đứa trẻ đó cũng có màu vàng nhạt gần như tuyết dưới ánh mặt trời như vậy.

Thẩm Tương Hành lùi lại một bước, dây giày rung lên, càng thu hút sự chú ý của mèo con.

Mèo con như tìm được con mồi, cong lưng, lắc lắc mông — đột nhiên bật lên, chuẩn xác vồ vào mu bàn chân của Thẩm Tương Hành.

Nó kiên trì muốn bắt lấy dây giày của gã, nhưng gã đang bực bội, chẳng kiên nhẫn mà đá văng nó ra.

Mèo con bị đẩy bất ngờ, ngã lật ngửa xuống đất, quẫy quẫy mấy cái móng vuốt nhỏ, trông như một con rùa không lật lại được.

Cô gái có dáng vẻ sinh viên ban nãy bước tới, bế con mèo nhỏ lên, nhìn Thẩm Tương Hành với vẻ bất mãn: “Anh làm gì mà thô bạo với nó như vậy?”

Giọng chất vấn này hoàn toàn khác với dáng vẻ tưởng như dịu dàng của cô.

Khóe miệng Thẩm Tương Hành giật giật: “Tôi không thích mèo.”

Cô gái sắc bén liếc gã: “Bọn tôi cũng không thích anh.”

Thẩm Tương Hành: “…”

Gã vô thức nhìn những người khác, có vẻ họ đã quen biết cô gái từ trước — lúc này, tất cả đều đang trợn mắt nhìn gã đầy căm ghét.

Thẩm Tương Hành theo phản xạ lùi lại một bước.

Gã đã làm gì chứ?

Chẳng qua chỉ đá một con mèo thôi, làm như gã gϊếŧ người —

Thẩm Tương Hành đột nhiên im bặt.

Cô gái quay về bên cạnh đồng đội, đặt mèo con vào khuỷu tay, một tay nhẹ nhàng xoa gáy nó như đang cố giúp nó thả lỏng, lẩm bẩm: “Đáng thương quá, sao nhóc cũng bị chọn vậy?”

Người đàn ông đeo khuyên mày cũng đưa tay chạm vào cái đầu vàng óng của mèo con: “Trước đây có vẻ không thu thập động vật, nhưng gần đây đại hỗn loạn…”

Họ đều là những người chơi kỳ cựu của Không Gian Vô Hạn, đã kinh qua vô số phó bản hiểm ác, kinh nghiệm phong phú.

Chính vì vậy, họ cũng nhạy bén nhận ra sự hỗn loạn gần đây của nơi này.

Trong vùng ánh sáng trắng, xuất hiện một con số khổng lồ, không ngừng nhảy động biến đổi.

Đếm ngược.

Mười, chín, tám…

Mèo con nằm ngoan trong lòng cô gái, Lê Giác vẫn đang nhìn người đàn ông lẻ loi bên kia.

Momo chú ý đến, tò mò hỏi: [Bé con, nhóc quen người đó à?]

Mèo con nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Meo.”

Không quen đâu.

Lê Giác giống như mọi hệ thống mới nhận nhiệm vụ, sẽ nhanh chóng quên đi ký ức về kiếp trước — dù đó là tiền kiếp làm con người hay bất cứ điều gì khác.

Chỉ có ký ức quan trọng nhất, không thể đánh mất, mới có thể lưu lại.

Đối với một sinh linh nhỏ bé, chưa trải qua quá nhiều chuyện như Lê Giác, ký ức quý giá nhất chính là ba ba và Lăng Tây.

Nó đã quên mất mình từng bị người đàn ông này nhét vào xe, bị vứt vào trong tuyết đến chết, chỉ là thấy hơi quen quen.

Nhưng cũng chỉ một chút xíu thôi.

Trước đó, Momo chỉ ngạc nhiên vì một bé con như vậy lại được chọn làm hệ thống, suýt chút nữa thì quên mất — chỉ có những kẻ sắp chết mới đủ tư cách này.

Nói cách khác, Lê Giác chỉ mới ba tuổi, đáng lẽ ra phải được gia đình nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu thương, vậy mà đã cận kề cái chết.

Momo không thể đọc ký ức tiền kiếp của ký chủ, cũng không biết Lê Giác đã trải qua chuyện gì.