Cấm Mơ Ước Hệ Thống Nhỏ!

Quyển 1 - Chương 7: Bạo quân Hoàng Kim Long

Lê Giác bé như vậy, mặc ít như vậy, chắc chắn sẽ nhanh chóng mất nhiệt, bất tỉnh, không thể nào tự mình rời khỏi công trường bỏ hoang được.

Hơn nữa, ngoài xe của gã ra thì xung quanh hoàn toàn không có dấu vết của ai khác, mà đứa nhỏ cũng không giống như đã bị người khác nhặt đi.

Chính vì thế, Thẩm Tương Hành có thể khẳng định rằng mình đã lái xe rời khỏi khu vực đó.

Nhưng, rốt cuộc gã đang ở đâu đây?

Bên ngoài vang lên một trận gió rít kỳ quái, giống như tiếng ai oán khóc than, khiến Thẩm Tương Hành run bắn người, vội vàng đóng chặt khe cửa sổ.

Thế nhưng, âm thanh đó không những không biến mất mà ngược lại, ngày càng dữ dội, như thể đang đòi mạng gã.

… Không thể nào là…

Thẩm Tương Hành bất giác liên tưởng đến một vài thứ không hay ho cho lắm, vội vàng khởi động xe.

Phía trước là đâu không quan trọng, cứ lái đi đã.

Bông tuyết vốn rơi khá nhẹ nhàng nay lại bắt đầu dày đặc hơn, kết hợp với những đợt gió rít gào, báo hiệu một trận bão tuyết sắp tới.

Mà bình xăng của gã đã gần cạn rồi, nếu không nhanh chóng tìm ra hướng đi đúng, chắc chắn sẽ có chuyện lớn.

Càng vội càng dễ xảy ra sự cố.

Chiếc xe mắc kẹt ở một nơi nào đó, dù gã có làm thế nào cũng không nhúc nhích được nữa, cuối cùng triệt để tắt máy.

Thẩm Tương Hành đấm mạnh xuống vô lăng, cuống quýt lấy điện thoại ra — không có tín hiệu.

Vừa chửi thầm, gã vừa suy nghĩ, rốt cuộc là nên ở lại trong xe chờ bão tuyết qua đi hoặc chờ có người phát hiện, hay là xuống xe tìm kiếm sự giúp đỡ?

Xe đã chết máy, hơi ấm từ điều hòa cũng sẽ nhanh chóng tản đi, ở lại đây chẳng khác nào bị nhốt trong một cái hộp sắt.

Suy đi tính lại, Thẩm Tương Hành vẫn quyết định xuống xe — cứ như thể có thứ gì đó bên ngoài đang gọi gã vậy.

Gã siết chặt chiếc áo khoác dày trên người, cầm điện thoại, bước ra khỏi xe.

Thông thường, tuyết lớn như vậy nếu không có sự tác động của con người thì sẽ chôn vùi hết mọi con đường, phủ lên toàn bộ thế giới một lớp chăn trắng muốt.

Điều kỳ lạ là, trước mắt Thẩm Tương Hành rõ ràng có một con đường, vừa thẳng tắp vừa rõ ràng.

Giữa trời đất mênh mông, con đường duy nhất.

Lý trí bảo hắn không nên đi qua đó.

Thế nhưng, cứ như thể bị mê hoặc, ngay cả gió tuyết cũng chẳng còn cảm nhận được, gã dứt khoát bước lên con đường ấy.

Đến khi hoàn hồn lại, Thẩm Tương Hành phát hiện mình đã không còn ở trong tuyết nữa, mà đang chìm trong một vùng ánh sáng trắng chói lòa.

Ngoài gã, xung quanh còn có vài người với vẻ mặt khác nhau.

Họ liếc nhìn Thẩm Tương Hành đang bối rối, hoàn toàn không có ý định hạ thấp giọng:

“Người mới à.”

“Lại là lính mới. Mệt nhất là có người mới.”

“Lát nữa lại khóc lóc ầm ĩ cho xem, phiền chết đi được.”

“Ai giải thích cho anh ta đi.”

“Tôi không đi.”

“Ai thích đi thì đi.”

Thẩm Tương Hành thấy hành vi của họ rất kỳ lạ, hơn nữa còn có phần bài xích người ngoài.

Là hậu duệ của nhà họ Thẩm, dù chỉ là nhánh phụ, gã cũng chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như vậy.

Gã hắng giọng: “Chào các vị, tôi là Thẩm Tương Hành.” Cố ý nhấn mạnh chữ “Thẩm.”

Nhà họ Thẩm là danh gia vọng tộc của thành phố, mấy doanh nghiệp dưới danh nghĩa cụ Thẩm thậm chí có thể nói là nắm giữ huyết mạch kinh tế của toàn thành.

Người bình thường nghe thấy họ Thẩm, ít nhiều cũng phải nể mặt ba phần.

Nhưng đám người này chỉ nhấc mí mắt lên rồi lại dửng dưng, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến gã.

Thẩm Tương Hành tức nghẹn, nhưng vẫn phải tuân thủ gia huấn của nhà họ Thẩm, lấy lễ đãi người, kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Xin hỏi, đây là đâu? Tôi vừa xuống xe thì…”

Người đàn ông đeo khuyên mày cười cợt: “Hỏi nhiều vậy làm gì, dù sao thì chẳng bao lâu nữa mày cũng chết thôi.”

Thẩm Tương Hành bị nghẹn họng, suýt thì không thở nổi.

Gã quan sát vóc dáng của người đàn ông trước mặt, xác định mình không phải đối thủ, đành phải nhẫn nhịn nuốt cục tức vào trong.

Gã tìm kiếm trong đám người một người có vẻ dễ nói chuyện hơn, rồi trông thấy một cô gái có vẻ ngoài thanh tú, trông giống sinh viên.