Không chỉ Lương Hoài Thanh có chút ngẩn người, ngay cả Thời Viên cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển như vậy, lắp bắp đáp một câu: “Cảm ơn anh.”
Tề Lăng Xuyên vốn định xin lỗi cậu, nhưng trước mặt hai Alpha khác lại có chút ngại ngùng. Hắn dự định ở lại nhà họ Lương ăn tối, như thế có thể tìm cơ hội nói chuyện, đáng tiếc lại bị một cuộc gọi từ nhà họ Tề gọi về.
Buổi tối ăn cơm chỉ còn lại ba anh em bọn họ, dì giúp việc nhà họ Lương nấu ăn rất giỏi, còn đặc biệt chuẩn bị thêm vài món tráng miệng dành cho sở thích của Omega.
Bàn ăn nhà họ Lương luôn rất yên tĩnh, tuân thủ quy tắc “ăn không nói, ngủ không nói.”
Thời Viên hận không thể vùi đầu vào đĩa cơm mà ăn ngấu nghiến, đến lúc đứng dậy rời bàn mới phát hiện hai Alpha đã ngừng ăn từ lâu, lúc này đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu.
Lương Ký Trung thì không nói gì, còn Lương Hoài Thanh hình như lẩm bẩm một câu gì đó, đại khái là nhóc tham ăn.
Thời Viên ăn no đến mức không muốn so đo với gã, trên đường về phòng ngủ còn nấc mấy cái liền.
Omega vén áo lên, từ trên nhìn xuống, có thể thấy bụng vốn phẳng lì trắng như tuyết của mình giờ hơi phồng lên thành một đường cong tròn trịa.
[Bảo bối, em là một bé hồ ly tham ăn, ăn đến mức bụng tròn cả rồi này.]
[Bảo bối chỉnh lại lông đuôi của em đi, vừa rồi ngồi trên ghế salon còn ngồi lệch nữa!]
[Bảo bối trông có vẻ yêu thương bản thân như một...]
[Người comment phía trên không cần nói, tôi tự hiểu rồi, hê hê hê.]
...
Thời Viên nghe thấy tin số lượng người xem tăng lên thì mở màn hình điện tử ra, thấy mấy bình luận đó, không nhịn được mà dùng chăn che mặt đỏ bừng của mình.
Nhưng ăn no quá nên tư thế này không thoải mái, cậu ngồi dậy rồi lấy điện thoại tải vài trò chơi.
Trước đây, mỗi lần dùng điện thoại đều bị quản lý chặt, không được sử dụng thiết bị điện tử quá sáu tiếng. Giờ không còn ai quản nữa, cậu cảm thấy vô cùng phấn khích.
Thời Viên định tối nay sẽ chơi thâu đêm một trận, thì hệ thống đột nhiên phát nhiệm vụ sau một lúc im lặng.
[Hãy giả vờ đau chân vào lúc 12 giờ đêm nay, gõ cửa phòng Lương Ký Trung và yêu cầu anh ta xoa bóp cho cậu.]
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Lương Ký Trung vừa bước ra từ phòng tắm, không biết ai lại đến làm phiền vào lúc nửa đêm thế này.
Vừa mở hé cửa, hắn ta đã thấy một đôi mắt đỏ hoe, mờ mịt hơi nước.
“Có chuyện gì vậy?” Lương Ký Trung không tự chủ được mà hạ giọng xuống, mở cửa rộng hơn một chút để Omega bước vào trước.
“Anh ơi, em hình như... chân hơi đau...”
Omega mặc bộ đồ ngủ lụa bóng, đứng ở cửa nói bằng giọng yếu ớt, như thể bị đau đớn không chịu nổi vào lúc đêm khuya, nhưng vì đang sống nhờ nhà người khác nên không thoải mái, cũng cảm thấy có lỗi vì làm phiền giấc ngủ của anh kế.
Ánh mắt của Lương Ký Trung hạ xuống, da của Omega rất mỏng, có một lớp hồng phấn ẩn hiện từ bên trong, chỉ cần va chạm nhẹ cũng sẽ đỏ lên một mảng lớn, sáng mai rất có thể còn để lại vết bầm tím.
Thời Viên còn chưa kịp phản ứng, hai chân cậu đã rời khỏi mặt đất, bị Alpha bế ngang lên đưa về phía giường.
Thiếu niên phát triển chậm hơn so với bạn cùng lứa, ngay cả trong nhóm Omega cũng không có lợi thế gì, được bế trong lòng như một đám mây nhẹ bẫng, tựa như chỉ cần Lương Ký Trung buông tay, cậu sẽ lập tức bay ra ngoài cửa sổ.
Lương Ký Trung khi còn đi học học rất giỏi, không màng chuyện yêu đương trong trường. Sau khi tốt nghiệp, hắn ta bắt đầu tiếp quản sự nghiệp gia đình, toàn bộ thời gian đều dành cho công việc, đây là lần đầu tiên hắn ta biết cảm giác ôm một Omega trong lòng lại mềm mại như vậy.
Hắn ta thậm chí không dám siết tay, sợ rằng sẽ làm đau Omega trong lòng.
Hắn ta với Lương Hoài Thanh vốn không thân thiết, chưa từng trải qua tình cảm anh em sâu đậm.
Trước đây, hắn ta từng thấy bạn bè đối xử với Omega trong nhà như bảo vật, đi công tác không thể không gọi điện mười lần, nói chuyện với họ thì dịu dàng vô cùng.