Cái đầu lông xù thò ra từ trên vai, đôi tai mềm mại vô tình cọ vào cổ gã. Lương Hoài Thanh không muốn thừa nhận rằng gã có chút cảm giác vui vẻ bởi dáng vẻ phụ thuộc của Omega này.
Gã quay đầu nhìn vào phòng khách, phát hiện ngoài Lương Ký Trung, Tề Lăng Xuyên vừa mới chia tay họ cách đây không lâu cũng đang ngồi trên sofa.
Quan hệ giữa hai gia đình họ cũng xem như thân thiết, nhà ai cũng có hai người con trai Alpha. Gã và Tề Lăng Xuyên là bạn học, còn Lương Ký Trung và anh trai của Tề Lăng Xuyên trước đây cũng là bạn cùng lớp.
Có lẽ là vì chuyện trong phòng thay đồ mà đến.
“Bây giờ biết sợ rồi hả?”
Trên mặt Lương Hoài Thanh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn bước lên trước Omega.
“Về rồi à?” Người đàn ông cất tiếng, giọng nói rất vững vàng, mang dáng vẻ của một người luôn ở vị trí cao.
Thời Viên biết đây chính là Lương Ký Trung, sau này toàn bộ nhà họ Lương đều sẽ do hắn ta quyết định.
“Anh.” Cậu trốn sau lưng Lương Hoài Thanh, lên tiếng nhưng không dám đối diện với người đàn ông trên sofa. Áp lực từ Lương Ký Trung khiến cậu ảo giác như đang đối mặt với anh trai mình.
Nhìn thấy vậy, Lương Hoài Thanh quay đầu liếc cậu một cái. Vẻ hung hăng trên xe ban nãy bây giờ trước mặt Lương Ký Trung lại như một con chim cút.
Ngay cả cách xưng hô miễn cưỡng với gã cũng không có, nhưng gọi Lương Ký Trung lại là “anh” ngọt ngào, nghe thân mật đến mức khiến người ta phát bực.
Lúc này gã hoàn toàn quên mất một tiếng trước mình vừa nói thẳng trong phòng thay đồ rằng Thời Viên không phải em trai gã.
Ánh mắt của Tề Lăng Xuyên vẫn luôn dừng lại trên người Omega. Cảm xúc vốn đã khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, lúc nhìn thấy Thời Viên lần nữa thì mặt hắn lại đỏ lên, như thể vẫn còn nhớ rõ sự mềm mại của đôi môi cậu.
Ban đầu mấy người kia đã khoác lác rằng hôm nay nhất định sẽ có trò hề để xem từ Thời Viên. Ai ngờ chẳng những không thấy tin tức gì, mà còn bị Tề Lăng Xuyên tìm tới tận nơi dạy dỗ một trận ra trò.
Chuyện hai người hôn nhau không làm lớn, nhưng chuyện đánh Tề Lăng Xuyên thì đã rùm beng lên. Ngọn ngành câu chuyện đều đã rõ ràng, hắn đến nhà họ Lương là để xin lỗi Omega.
Nhưng Thời Viên lại nghĩ rằng đối phương đến để tố cáo mình. Khi thấy Tề Lăng Xuyên đỏ mặt nhìn mình, cậu không nhịn được mà trừng mắt với hắn, trong lòng vẫn còn oán giận người này không chỉ túm đuôi mà còn cắn tai mình.
Bị trừng mắt, Tề Lăng Xuyên nhất thời có chút bối rối. Trước khi đến hắn đã lên mạng tra cứu trước, biết rằng Omega đều rất nhạy cảm, dè dặt và hay xấu hổ.
Có lẽ buổi chiều hắn quả thật hơi tùy tiện, khiến Omega hiểu lầm hắn là người không đứng đắn. Tề Lăng Xuyên muốn giải thích rằng mình bình thường không phải kiểu người như vậy.
Lúc này người quan sát Thời Viên không chỉ có mình hắn. Trước khi Tề Lăng Xuyên qua đây nói chuyện, Lương Ký Trung thậm chí còn quên mất nhà họ Lương có một Omega.
Omega trốn sau lưng Lương Hoài Thanh thực sự nổi bật đến mức khiến người khác chú ý. Làn da trắng hồng trông như được nuôi dưỡng cẩn thận từ nhỏ, cái đuôi và đôi tai không yên mà lắc lư phô bày sự đặc biệt của cậu.
Mọi người đều từng trải qua thời học sinh. Một Omega vừa xinh đẹp lại khác biệt như vậy, tính cách mà mềm yếu chút thì ở trường khó tránh khỏi bị dị nghị.
Lương Ký Trung không phải người có lòng dạ Bồ Tát, trước đây hắn ta không mấy để tâm đến một Omega người ngoài. Nhưng hôm nay nhìn thấy em trai Omega này yếu đuối như tơ hồng*, bị bắt nạt mà không dám về nhà mách, trong lòng hắn ta không khỏi sinh ra chút thương cảm và mềm lòng.
*Tơ hồng là một loại cây ký sinh quấn quanh các cây khác và sử dụng chúng làm chất dinh dưỡng.
“Chuyện hôm nay Lăng Xuyên đã nói với anh rồi. Lần sau ở trường nếu còn có ai lừa em làm những việc em không muốn, thì về nói với anh. Đương nhiên sẽ có người chống lưng cho em.”